Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 430: Đại Lễ

"Chỉ là giúp đỡ nhau một tay mà thôi, cũng không cần phải hành đại lễ như vậy."
Tống Du đỡ hắn dậy.
"Hơn nữa, bức tranh này có linh vận kinh người, không thể đong đếm được huyền diệu trong đó, nếu như tại hạ có thể chung sống cùng nó một khoảng thời gian, không chỉ mang lại may mắn thôi, ngoài ra cũng có thể tìm thấy rất nhiều vận may từ nó. Nó sẽ giúp tại hạ tu luyện, những lợi ích đạt được có thể coi là một cuộc trao đổi với đại sư."
Vốn Đậu đại sư đã đứng dậy, nhưng khi nghe những lời đó lại khiến hắn choáng váng một trận.
Hắn cũng không phải là một kẻ ngu ngốc. Tiên sư giúp đỡ ngươi đã là đại ân rồi, nhưng bây giờ hắn đặc biệt nói ra lời này, quan tâm đến cả cảm xúc của chính mình là đại ân lớn đến nhường nào?
Hắn nhất thời không nói nên lời, chỉ muốn hành đại lễ với người nọ lần nữa.
"Đại sư, không thể."
"Ân tình của tiên sư..."
"Tại hạ họ Tống tên Du, ta tu hành ở Phục Long Quan, huyện Linh Tuyền, quận Dật Châu. Tại hạ chỉ là một đạo nhân, không xứng đáng với danh xưng tiên sư này."
Bây giờ Tống Du mới sửa lại cho hắn:
"Đại sư cứ gọi ta một tiếng tiên sinh là được."
"Đậu mỗ tên Đậu Huyền, lấy tên tự là Diêu Tiên. Thật sự là lúc trước bị dọa sợ vỡ đầu nên mới không tự giới thiệu với tiên sinh. Thực sự không nên làm như vậy. Xin tiên sư thứ tội cho ta."
"Đại sư, xin hãy nhanh đi vào tranh thôi."
Tống Du không muốn nói chuyện với hắn nữa.
"Tuy bây giờ vẫn còn sớm, nhưng một lúc sau, ta sợ sẽ có người giang hồ tìm tới đây."
"Được, được được..."
Đậu đại sư luôn miệng nói được.
Sau đó, hắn lấy ra một cây cọ vẽ không biết đã dùng qua bao nhiêu năm từ trong bọc hành lý, mở bức tranh ra lần nữa, cầm cọ vẽ trước khi cẩn thận vẽ vài nét lên đó.
Huyền diệu câu thông, linh vận đại thịnh.
Sắc mặt đạo nhân vẫn bình tĩnh như thường. Trong lúc đó bé gái vươn cổ và nhìn chăm chú chẳng chớp mắt lấy một lần. Nữ hiệp ở xa hơn cũng ôm đao bằng hai tay, dựa lưng vào cửa, nhìn không chớp mắt.
"Bức tranh này chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, trong thời gian sử dụng, chỉ cần dùng bút chạm nhẹ vào tờ giấy, nếu tiên sư muốn vào trong bức tranh để biết Đậu mỗ đang làm gì thì trước đó nhất định phải dặn dò cho người ở bên ngoài."
"Đã hiểu."
"Đại ân của tiên sư, Đậu mỗ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."
"..."
"Tạm thời Đậu mỗ xin cáo từ trước."
Bức tranh này rộng hơn nửa người, to gần như bằng như một cánh cửa của nhà dân bình thường, và dài bằng một người hoặc hơn, treo lơ lửng như một cánh cửa.
Đậu đại sư đưa bút vẽ cho Tống Du cầm, sau đó nhặt hết tất cả trong bọc hành lý trừ hộp đựng bức tranh rồi đi về phía bức tranh với hành lý dưới ánh nhìn soi mói của hai người và một con mèo.
Huyền diệu trong đó khó mà giải thích được. Dường như bức tranh này đã thật sự biến thành một cánh cửa, người nọ đi xuyên qua giấy vẽ, bước vào trong tranh.
Nữ tử mở to hai mắt, bé gái cũng không khác nàng là bao.
Cả ba người đều tụ tập xung quanh.
Khung cảnh trong tranh hầu như không có sự thay đổi nào, ngoại trừ đàn chim nhạn bay về trên bầu trời đã biến mất, vị trí của con trâu đã thay đổi, làn khói xám xịt trải dài theo dãy núi phía xa trong làn sương mù buổi hoàng hôn đã thay đổi đôi chút, thêm vào đó, ngôi làng ở dưới núi quá nhỏ và vì được vẽ quá xa nên không nhìn rõ sự khác biệt, nhưng gần đó lại có thêm một bóng người khác.
Hắn có vẻ ngoài trung niên, thân hình gầy gò, đang đứng trên đường mòn với bọc hành lý của mình, đứng yên như bị đông cứng tại chỗ.
"Thần kì ghê!"
"Wow!!"
Cả nữ tử và bé gái đều rất lấy làm ngạc nhiên.
Hình bóng nam tử trung niên vẫn cứng đờ ở chỗ cũ trong tranh.
Đạo nhân không trả lời mà chỉ cất bức tranh đi. Vừa cuộn vào được nửa chừng, hắn đột nhiên dừng lại và mở bức tranh ra để nhìn lần nữa.
Bóng người vừa được thêm vào kia đã đi được một đoạn đường nhất định, nhưng có vẻ như hắn vẫn không yên tâm điều gì đó mà liên tục ngoảnh đầu nhìn lại. Chỉ không biết hắn đã thấy cảnh gì khi quay đầu nhìn lại trong bức tranh.
Sau đó Tống Du lại cất bức tranh đi và cho vào hộp. Hắn nhìn chiếc cọ vẽ cổ còn sót lại trong chốc lát, sau đó cũng cất nó vào hộp.
Cây bút vẽ không có nhiều linh vận hay huyền diệu, có lẽ năm đó Đậu đại sư sử dụng quả thực đã khiến nó bị lây dính chút linh khí, nhưng hiện tại gần như đã tiêu tán. Chỉ là bức tranh này được vẽ bằng cây bút này nên chúng rất tương thông với nhau, đương nhiên cây bút cũng trở thành chìa khóa để mở ra thế giới trong bức tranh.
Nhưng trên thực tế, Tống Du hoàn toàn có thể mở ra thế giới trong tranh mà không cần dùng đến nó. Tuy vận may mà hắn nhận được từ Khổng đại sư ở Dật Châu trước đây khác với vẽ tranh trở thành sự thật nhưng nó cũng có rất nhiều điểm chung, với khả năng huyền diệu này, Tống Du hoàn toàn có thể mở ra thế giới trong tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận