Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 890: Chỉ Là Bụi Mà Thôi

Sau đó, hình như nó đã phát hiện ra ánh mắt của đạo sĩ, nó vẫn giữ nguyên tư thế đó không đổi, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh đối mặt với đạo sĩ.
Sau đó nó lập tức vươn chân lên, cúi đầu, lè lưỡi liếm chân mấy cái ngay trước mặt đạo sĩ.
"Ồ..."
Con mèo chép miệng, dùng đầu lưỡi liếm quanh miệng một vòng, nhìn về phía đạo sĩ.
"Tại sao Tam Hoa nương nương lại dùng rượu của ta để rửa chân?"
"Không phải rửa chân!"
"Vậy ngươi đang làm gì?"
"Chỉ là uống thử rượu của các ngươi mà thôi."
"Nếu Tam Hoa nương nương muốn uống, cứ việc nói là ta là được, ta sẽ rót cho Tam Hoa nương nương một chén riêng, tại sao phải bỏ chân vào trong chén của ta?"
"Dù sao ông cũng đã uống xong, hơn nữa đây không phải là chân."
Mèo Tam Hoa nâng chân trước, vươn chân lên, thoạt nhìn giống như tư thế con mèo đang nắm tay lại, nó cúi đầu xuống nhìn chằm chằm chân trước của mình.
"Đây là tay."
"Dù sao cũng đã giẫm lên đất."
"Chỉ là bụi mà thôi."
"..."
"Tam Hoa nương nương muốn uống một chút để xem rượu mà ông uống với rượu Tam Hoa nương nương uống có giống nhau hay không."
"Tại sao?"
"Nữ nhân sống bên cạnh nói, uống rượu vào sẽ có vị đắng, cay miệng, uống hết còn cảm thấy nóng, nhưng khi Tam Hoa nương nương uống rượu lại cảm thấy không khác nước lọc là bao."
"Là như vậy à."
Nguyên lai mọi chuyện bắt nguồn từ Ngô nữ hiệp mà ra.
Đạo sĩ lắc đầu, đi tới bắt đầu dọn dẹp chén đũa, đồng thời nói với con mèo.
"Chẳng lẽ Tam Hoa nương nương không biết, trước khi loài mèo thành tinh không ăn được vị ngọt, trước khi chim chóc thành tinh không ăn được vị cay?"
"Hình như là vậy..."
Con mèo lộ ra vẻ suy ngẫm.
"Chẳng lẽ Tam Hoa nương nương không biết, những thứ con người ăn vào cảm thấy ấm thì con mèo ăn vào sẽ thấy nóng à?"
"Hình như là vậy..."
Đôi mắt con mèo mở càng to hơn.
"Đã như vậy, miệng của loại mèo há có thể giống như miệng của con người?"
"Hình như là vậy!"
Con mèo lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Huống chi Tam Hoa nương nương không phải con mèo tầm thường, mà là thần miêu thần thông quảng đại, pháp lực cao cường."
"Vậy chắc chắn sẽ khác hơn càng nhiều!"
"Chúc mừng Tam Hoa nương nương đã tìm được đáp án."
"Tam Hoa nương nương rất thông minh!"
"Đây là điều đương nhiên."
"Đây là điều đương nhiên - "
"Ta là đạo sĩ, đạo sĩ cũng được xem như người xuất gia, người xuất gia sẽ không nói dối, Tam Hoa nương nương hà tất phải nghi ngờ ta?"
"Rầm..."
Con mèo liền nhảy từ trên bàn xuống, biến thành hình người, bắt đầu giúp đỡ đạo sĩ dọn dẹp mọi thứ trên bàn.
Trong lúc áy náy, nó lại càng chịu khó. ...
"Khách nhân đã đi rồi à?"
Nửa người Ngô nữ hiệp ló ra khỏi cánh cửa.
Đạo sĩ đi ra sau nhà rửa chén, tiểu nữ đồng cầm khăn lau bàn, bởi vì dáng vẻ của nó thấp bé, tay cũng ngắn, chiếc bàn lại rất rộng, nên nó chỉ đành một tay cầm khăn, một tay khác chống lên bàn, cả cơ thể nhỏ bé dường như nằm bò trên mặt bàn mới có thể lau hết toàn bộ chiếc bàn.
Hai người một lớn một nhỏ nghe thấy giọng nói đều cùng lúc dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn về phía nửa người ở ngoài cửa.
Lúc này, Ngô nữ hiệp mới đi từ sau tường ra.
Tiểu nữ đồng vẫn giữ tư thế bò trên bàn để lau bàn không nhúc nhích, nó ngoảnh đầu sang nhìn nàng chằm chằm, không hề dời mắt, thấy trên tay nàng không cầm theo sách, nó mới thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó nó lại có chút mong đợi, mở miệng hỏi trước.
"Ngươi tới để thỉnh giáo Tam Hoa nương nương à?"
"Không phải."
"Vậy có người mới Tam Hoa nương nương đi trừ tà diệt ma à?"
"Sao ngươi biết được? Ta vừa định tới nói cho ngươi, kết quả lại thấy các ngươi đang tiếp khách, nên mới quay về."
"!"
Biểu cảm của tiểu nữ đồng lập tức cứng lại, bàn tay đang cầm khăn cũng nắm chặt lại, nó ngoảnh đầu sang nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Thế nhưng nó lại thấy nàng dời tầm mắt khỏi mình, xoay sang nói với đạo sĩ nhà nó.
"Người lúc nãy là..."
"Trần Tử Nghị."
"Chậc chậc, Vũ An Hầu mới được phong, thiên cổ danh tướng chưa bao giờ bại trận."
Ngô Nữ Hiệp không khỏi chậc lưỡi, nàng lắc đầu, mặc dù từ lâu nàng đã không làm công tác tình báo cho công chúa nữa, nhưng bản năng là thứ không thể từ bỏ trong một sớm một chiều được.
"Theo đuổi cả đời của biết bao người tập võ chính là có thể dùng võ nhập đạo giống như Thư Nhất Phàm, hoặc là có thể chinh chiến bất bại như Trần Tử Nghị."
"Còn nữ hiệp thì sao?"
"Ta là phận nữ nhi, nếu không phải trong nhà có thù máu, cho dù ta có thể luyện võ, cũng không thể có được võ nghệ như bây giờ, đương nhiên cũng không có hứng thú với việc tòng quân, lập công trạng."
Ngô nữ hiệp nói.
"Tuy nhiên ta cũng biết đó là một người rất tài giỏi, không biết bao nhiêu người tập võ trong thiên hạ đều sùng bái hắn, bằng hữu làm người hầu ở Võ Đức Ti kia của ta cũng vô cùng kính trọng hắn."
"Thì ra là như vậy."
"Nghe người ta nói, Trấn Bắc Quân trong tay hắn có thể quét sạch Đại Yến, không biết là thật hay giả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận