Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 321: Nhàn Nhã

Hoàng hôn buông xuống, hắn về đến phố Liễu Thụ.
Lúc này cửa phòng bên đã đóng lại, Tống Du với Tam Hoa Miêu về nhà lên lầu, ngồi trên xích đu một lúc, sau đó nữ hiệp phòng bên cạnh mới quay lại, nàng gõ cửa phía dưới.
Hắn vừa nghe tiếng gõ cửa biết ngay đó là nàng.
Tống Du vội vàng đứng dậy đi xuống lầu.
Quả nhiên là nữ hiệp đó.
Lúc này, nhiệt độ ở Trường Kinh ấm hơn rất nhiều so với lúc họ mới đến, nữ hiệp mặc bộ quần áo dày màu xám đen đã khó khăn nhưng vẫn mặc nhiều quần áo hơn người đi đường, loại xiêm ý kia không giấu được con đoản kiếm nên nàng đã thay nó bằng một con dao găm.
Tống Du hít hít mũi.
Hắn nghe được mùi máu tanh phảng phất.
Ngô nữ hiệp với vẻ mặt bình thản dựa vào khung cửa, nhếch miệng hỏi hắn:
"Phong cảnh trên núi đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Nhàn nhã ha..."
Ngô nữ hiệp đưa tay vào trong quần áo, lấy ra một nửa khối bạc đặt lên bàn của hắn:
"Cái này thuộc về yêu sơn, trưa hôm qua ta giao đầu yêu sơn cho nha môn, nha môn đi tìm người đến kiểm nghiệm, sáng sớm hôm nay đã đưa ta tiền thường, một nửa này là của ngươi."
"Đa tạ."
Tống Du nhận lấy nửa khối bạc này.
Một miếng bạc tổ ong đeo ở thắt lưng trị giá mười lượng, nửa còn lại được cắt từ chính giữa, chắc cũng gần bằng một nửa.
"Nữ hiệp ăn cơm chưa?"
"Ta vẫn chưa, ngươi muốn mời."
"Ta đang có ý này."
"Đi đâu? Có địa điểm chưa?"
"Vân Xuân lâu thì sao?"
"Vân Xuân lâu?"
"Đúng rồi."
"Chỗ đó rất đắt."
"Không phải chúng ta vừa mới lĩnh thưởng sao?"
"Mới lĩnh thưởng cũng không thể dùng như thế!"
"Trước khi tại hạ đến Trường Kinh, ta đã đến huyện Đông Hoà, ở đó ta nghe nói đến danh tiếng của Vân Xuân Lâu, lại nghe nói Vân Xuân Lâu là nơi sáng tạo ra món xào, ta luôn muốn đi xem thử việc đời."
"Vậy ngươi có biết một bữa ăn ở đó giá bao nhiêu không?" Ngô nữ hiệp cười nói.
"Chiều sau lúc tại hạ trở về, tình cờ đi ngang qua Vân Xuân Lâu, ta đã hỏi chuyện này." Tống Du thành thật trả lời.
"Ngươi..."
Ngô nữ hiệp đang định nói gì đó thì đột nhiên mở to mắt: "Ngươi đi báo danh chỉ để kiếm tiền cho bữa ăn này thôi à?"
"Gần như là vậy."
Tống Du vẫn thành khẩn trả lời: "Nếu tại hạ đi một mình, một bàn đầy thức ăn ta sợ chỉ nổi ăn một phần mười, nhưng ta thấy sức ăn của nữ hiệp hơn người, có lẽ sẽ ăn nhiều hơn một chút, đỡ phải lãng phí."
"Vậy cũng không ăn nổi một bàn đâu!"
"Chúng ta gói mang về."
"Cho ngươi hay ta?"
"Còn có Tam Hoa miêu nữa mà."
Ngô nữ hiệp quay người lại thì thấy một mèo Tam Hoa đang ngồi chồm hổm trên ghế, chăm chú nhìn cô.
Bỗng nhiên nó mở miệng ra nói một câu:
"Còn có ta-"
Âm thanh nhỏ nhẹ.
Ngô nữ hiệp sửng sốt.
Nàng đã biết con mèo này không tầm thường ngay từ khi còn ở An Khánh, sau khi gặp lại ở Trường Kinh, nàng cũng biết con mèo này có thể nói chuyện, bức tường mỏng kia thực sự không thể ngăn cản nhiều âm thanh, nên cô thường nghe thấy đạo sĩ nói chuyện với con mèo. Nhưng thường thì con mèo có phần ẩn nấp trước mặt nàng, khi nói chuyện với đạo sĩ nó chỉ kêu meo meo, vì vậy nàng cũng luôn giả vờ như không biết.
Chưa từng nghĩ lần này sẽ ngừng giả vờ.
Ngừng giả vờ thì ngừng giả vờ, ít nhiều nàng cũng nên đáp lại một tiếng, nó nói quá đột ngột đến nỗi thực sự nàng không biết phải phản ứng như thế nào.
Là thể hiện rằng mình đã biết từ lâu?
Hay làm ra dáng vẻ như vừa mới biết?
Ngô nữ hiệp gãi đầu, quay đầu nhìn Tống Du:
"Khi nào?"
"Sắp đến giờ giới nghiêm, nơi này cách đó quá xa, tối nay chúng ta không thể đi được, không biết ngày mai nữ hiệp bao giờ mới rảnh?"
"Vậy buổi trưa đi."
"Được."
Hai người đều ngồi xuống.
Ngô nữ hiệp là người cởi mở, lúc này nàng không còn gì để nói, nàng chắp tay định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều mình muốn nói, liền quay lại:
"Vậy bữa ăn này dùng tiền của ngươi đi, ngươi dự định dùng tiền thưởng từ núi Đào Hoa làm gì?"
Lúc này nàng đã hiểu được, nếu không có những nơi tiêu tiền như vậy, e rằng dù đạo sĩ có ra khỏi thành bắt ma diệt yêu cũng không thể đến cổng thành để báo danh.
"Ta nghe nói đồ gốm ở lò thành cũng rất được."
"Cái đó bán rất đắt, đắt chết đi được, đắt như vậy, một cốc cũng có thể bán mười mấy lượng."
Ngô nữ hiệp nghĩ nghĩ, không khỏi lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu:
"Nhưng trừ khi ngươi nhất quyết muốn mua loại dùng trong cung đình, như của vương công, đại thần, một bộ bát đĩa hoặc bộ ấm trà, ta đoán chừng mười mấy lượng bạc là đủ."
"Tại hạ chỉ muốn tích lũy kiến thức."
"Vậy sau này, ngươi có định đi báo danh không?"
Tống Du không thấy trong mắt nàng hiện vẻ lo lắng mà nói:
"Nghe nói Trường Kinh có mười độc kỹ, trước tiên ta muốn xem mười độc kỹ này có đủ không, sau đó đi xem thử Trường Kinh còn độc kỹ nào ngoài mười cái này hay không?
"Vậy ngươi có chỗ tiêu tiền rồi! Trường Kinh có hơn mười độc kỹ, chò dù có lĩnh hội một chút, tìm hiểu một chút, cũng tiêu rất nhiều tiền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận