Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 408: Trung Tâm Quyền Lực Trong Thiên Hạ

Mỗi đời truyền nhân của Phục Long Quan đều không giống nhau, có người sẽ làm ra những chuyện như vậy, cũng có người không làm, quốc sư nhất thời không thể nắm chắc được.
Dù hắn suy nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Cũng không thể đơn giản chỉ là đi ngắm hoàng cung nhỉ?...
Ba ngày sau, đạo sĩ tiến cung.
Lúc này đang là chạng vạng, trời chiếu ánh vàng, khiến cho kinh thành vốn đã mạnh mẽ, hào hùng nay càng thêm phần tráng lệ.
Hai đạo sĩ chậm rãi bước vào trong cung.
Bên cạnh còn có một con mèo Tam Hoa.
Hoàng cung hôm nay vô cùng yên tĩnh.
Tống Du thỉnh thoảng lại nhìn trái ngó phải, con mèo ở bên cạnh hắn thỉnh thoảng cũng dừng lại, duỗi cổ ra quan sát bốn phía, thái giám đi theo lặng lẽ liếc nhìn, đến việc nhắc nhở con mèo không được chạy loạn cũng không dám.
Trường Kinh là cố đô của mấy triều, hoàng cung lúc này được tu sửa lại từ hoàng cung của triều đại trước, bản triều tiếp tục sử dụng, chẳng qua hoàng cung bây giờ đã được cải tạo và mở rộng hơn.
Mấy trăm năm nay, nơi này đã trải qua mấy lần chìm nổi, mưa sa bão táp, phần lớn thời điểm, đây chính là nơi quyết định số mệnh của bách tính trong thiên hạ, ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới.
Đây là nơi trung tâm quyền lực trong thiên hạ.
Kiếp trước, Tống Du cũng đã đi tham quan hoàng cung, tuy nhiên lúc đó hoàng cũng đã trở thành điểm tham quan du lịch, bên trên quảng trường cung đình chỉ có khách du lịch lộn xộn, chẳng nghiêm trang được bao nhiêu.
Nó tựa như đã bị thời đạt vứt bỏ, đương nhiên cũng sẽ chết đi.
Hoàng cung trước mặt này khác với hoàng cung kiếp trước ở chỗ nó vẫn còn sống.
Không chỉ còn sống, nơi này còn vô cùng uy nghiêm, bốn phía đều có cấm quân canh giữ, bộ khôi giáp dày đen như mực toát lên vẻ hùng tráng, khuôn mặt của bọn họ cũng bị chiếc mặt nạ che lại, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, mơ hồ giống như quỷ thần. Thỉnh thoảng lại có cung nữ, thái giám đi lại trên quảng trường hoàng cung, bọn họ đều cúi đầu xuống, bước đi từng bước nhỏ, không dám phát ra âm thanh nào.
Một hoàng cung như vậy đương nhiên khác hoàn toàn với hoàng cung ở kiếp trước.
Lúc này, hắn ngẩng đầu lên đối diện với hoàng cung, cảm thấy thật kỳ diệu.
Không biết có phải mỗi đời truyền nhân của Phục Long Quan đều đã tới đây không, Tống Du đoán, có lẽ sư phụ của hắn phần lớn là chưa tới.
Cũng không biết những vị sư tổ khác khi tới nơi này sẽ có suy nghĩ như thế nào, nói tóm lại, hôm nay, lúc Tống Du đồng hành với quốc sư đi tới nơi này, hắn cảm thấy hoàng cung rất không bình thường.
Thứ đập vào mắt hắn đương nhiên không phải chỉ là kiến trúc tinh xảo và hoa lệ, cũng không phải chỉ là sự hùng vĩ của cung điện, mà còn là những điểm khác.
Bóng chiều ngả về phía tây, tia sáng chuyển động trong hoàng cung, khiến con đường gạch vuông trên quảng trường cung đình bị chia làm hai nửa, một nửa trở thành màu vàng kim do ánh nắng chiếu vào, một nữa đã dần dần chìm vào màn đêm, không bao lâu sau, chỉ còn lại đôi chút ánh nắng trên đỉnh ngói lưu ly, ánh lên tia sáng lập lờ.
Cảnh sắc cũng dần dần tối lại.
Bên trong An Nhạc Cung là một bầu không khi yên tĩnh.
Không có ca múa sênh tiêu, không có cung nữ nhiều như mây, chỉ có ngọn đuốc sáng như han ngày, mấy bàn yến hội được bày biện chia ra chủ khách, ngoài ra cũng chỉ có vài tên cấm vệ quân mà thôi.
Người ngồi ở vị trí trên cùng là một lão nhân, trên người hắn mặc bộ hoa phục màu vàng đen, tinh thần sáng lạn, đứng dậy nghênh đón người tới.
Tống Du đi theo phía sau quốc sú, vừa mới bước vào cửa, hắn không nhịn được mà nhùn người nọ.
Vị đế vương này quả thực không phải một vị đế vương bình thường.
Nếu nói đến đế vương, trừ một số đế vương bù nhìn ra thì phần lớn đều là bậc cửu ngũ chí tôn, là người có thân phận và quyền lực to lớn, trong thiên hạ không ai sánh được, nhưng thực tế ở bên trong những bậc cửu ngũ chí tôn ấy, phần bình thường lại chiếm nhiều hơn.
Mặc dù vị ở trước mặt này không có năng lực siêu quần, nhưng hắn hoàn toàn không bình thường.
Đại Yến quả thực là một vương triều cường thịnh nhất từ trước tới nay, hiện tại cũng là thời kỳ cường thịnh nhất của Đại Yến, cho dù trong thời kỳ thịnh vượng ấy có bao nhiêu công lao thuộc về vị đế vương này, hắn cũng được định sẵn sẽ có thể lưu danh thiên cổ, trở thành tên tuổi người đời sau thường nhìn thấy bên trong sử sách.
"Bần đạo tham kiến bệ hạ."
Quốc sư bước lên trước hành lễ, lúc này hắn mới nói.
"Cuối cùng cũng coi như không phụ sự nhờ vả của bệ hạ, mời được đạo hữu của Phục Long Quan tới đây."
Tống Du cũng lập tức khom người hành lễ.
"Tống Du của Phục Long Quan, bái kiến bệ hạ."
"Ha ha ha, tiên sư miễn lễ."
"Tạ bệ hạ."
"Bên cạnh tiên sư là..."
"Đây là Tam Hoa nương nương cùng ngao du thiên hạ với tại hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận