Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 979: Duyên Phận

"Nhưng không thể gọi là bắt giữ, bản lĩnh của bọn họ cao cường hơn bọn ta rất nhiều. Ngay cả khi bọn họ cởi giáp và bỏ binh khí xuống thì bọn ta cũng không thể nào bắt giữ được. Chỉ là bọn ta thấy hai tên này bản lĩnh không nhỏ, lại du đãng bên ngoài, cũng không phải là chuyện tốt gì, sợ sẽ gây ra tai họa, vì thế bọn ta đã nói dối, mời bọn họ đến Quỷ thành làm quan, muốn lừa bọn họ tới đây, nhưng không ngờ rằng, khi đi đến đây, không biết hai người này làm gì, bọn chúng lại hốt hoảng chạy trốn."
"Vậy à..."
Tống Du không khỏi cảm thấy thú vị.
Hai quỷ tướng này, Phong Đại Nhĩ, Tướng Quân Xương, lúc ở Ngôn Châu thiếu chút nữa đã có cơ hội được tiếp xúc với hắn, chỉ là không gặp được mặt, không ngờ rằng gần hai năm sau, hắn đã đến Phong Châu cách đó mấy ngàn dặm, lại còn có thể nghe thấy tên của bọn chúng, lại suýt chút nữa có thể đối mặt.
Đây cũng coi như là một loại duyên phận.
Chỉ là hai quỷ tướng này vốn dĩ cẩn thận đa nghi, nếu không lúc trước cũng sẽ không vừa nghe thấy hắn đến, không chút do dự liền chạy trốn, đám quỷ sai này có thể đưa bọn chúng lừa tới nơi này đã là không dễ dàng, nghĩ đến nhất định là hai quỷ tướng nào đã phát hiện ra điểm bất thường nào, vì vậy lại một lần nữa trình diễn tiết mục biến mất hai năm trước, nhất định phải chạy trốn.
Hai quỷ tướng này cũng chẳng tuân thủ quy định. Nhưng nếu để Tống Du đến định tội bọn chúng, cũng rất phiền toái, nếu có thể đưa chúng tới Quỷ thành, giao cho người chuyên môn xử lý sẽ là tốt nhất, nhưng bây giờ chúng bỏ chạy, hắn cũng không lo lắng về chuyện đó.
"Không biết đường đi đến Nghiệp Sơn đi ra sao?"
"Tôn giá nói là cố nhân của quốc sư, chắc chắn không phải giả mạo, nếu tôn giá muốn đi đường ban đêm, bọn ta có thể dẫn ngài đi."
"Vậy thì để bọn ta thu dọn một chút."
"Được được được!"
Tên quỷ sai này liền nói vài tiếng tốt, trong lòng vui vẻ thoải mái, trở về như vậy, tất nhiên sẽ không bị cấp trên trách phạt.
Sau khi Tống Du trở về, hắn cũng không buồn ngủ, nói Tam Hoa nương nương hóa thành hình người, thắp đèn lồng mang theo chiếu sáng, thu dọn đồ đạc, sau đó cùng Tam Hoa nương nương cầm đèn lồng theo sau đám quỷ sai kia.
Ban đầu hắn chỉ có ý định hỏi đường, khi đi đến huyện Ẩn Nam thì cách Nghiệp Sơn cũng không xa nữa. Nghiệp Sơn bởi vì âm khí, không có lấy một ngọn cỏ, lại có quân đội đóng quân, Yến Tử có ưu thế trên không, rất dễ dàng có thể tìm được ngọn núi này ở nơi nào, đến lúc đó trực tiếp đi qua là được.
Nhưng điều này là tốt nhất.
Vì thế ban ngày đi ngủ, ban đêm lên đường, ước chừng lại đi hai đêm, lúc này mới đi ngang qua huyện Ẩn Nam, sau đó lại đi một đêm đường núi, lúc này mới đến bên ngoài Nghiệp Sơn.
Nơi này đã bị đại quân phong tỏa.
Nhưng quốc sư đã sớm tới nơi để đón hắn từ lâu.
Giờ đang là bình minh, trên bầu trời đã xuất hiện những tia sáng vừa trắng lại vừa xanh, phản chiếu những đám mây màu đen xám, tạo nên một cảnh tượng cực kì trong trẻo.
Dưới ánh sáng bình minh là một ngọn núi trơ trụi, những ngọn núi nhỏ bao lấy xung quanh ngọn núi lớn, tất cả đều được phản chiếu dưới ánh sáng bình minh.
Nơi đây giống như vùng biên cương phương bắc, lúc này gần nhất với hành trình của Tống Du, lại là một vòng núi nhỏ vây quanh ngọn núi lớn kia, nhưng ngọn này cao một chút, trên đỉnh đều được xây dựng Phong Hỏa Đài, những ngọn núi sau phía bên trong đều được xây dựng các công trình phòng thủ nư các pháo đài. Dưới chân núi là các trại quân, có lính canh giữ suốt đêm.
Vòng núi này hẳn là nơi đóng quân của quân Long Uy, phòng bị đến từ bạo loạn trong nhân gian.
Nhìn sâu vào bên trong sẽ không còn thấy những thứ này nữa.
Quốc sư đương nhiên đã sớm biết chuyện hắn muốn tới, đã ở đoạn đường phía trước đón, vừa thấy hắn, liền vội vàng dẫn theo vài người đi tới.
Sau lưng là hai đạo đồng, còn có một vị trung niên mặc đạo bào cùng một ông già mặc áo vải bào, còn có hai gã quỷ mặc quan phục, hẳn là phụ tá người của hắn. Lúc này hắn vừa đi theo vừa nhìn lén Tống Du, dường như hắn đã sớm nghe nói qua đại danh của Tống Du, cũng có vẻ muốn xem xem rốt cục vị đạo sĩ này lợi hại đến mức nào mà quốc sư phải đích thân ra đón tiếp.
Ngoài ra còn có mấy tên lính, trên đầu đội mũ sắt, tay cầm đuốc.
"Cuối cùng Tống đạo hữu cũng tới!"
Quốc sư vừa đến gần vừa nói:
"Nghe nói có thần tiên vào Phong Châu, bần đạo liền biết chắc chắn là đạo hữu, ta cũng biết đạo hữu chắc chắn tới đây, nên đã chờ đạo hữu tới sông Ẩn Thủy, bần đạo tính toán thời gian, rồi ở đây chờ đạo hữu xuất hiện, ta còn phái quân sĩ Long Uy ra ngoài nghênh đón, nào ngờ, đạo hữu lại đi đường đêm tới đây."
"Đường khó tìm, ban đêm đúng lúc gặp được mấy vị quỷ sai, nên nhờ mấy vị dẫn đi."
"Ồ!"
Quốc sư gật đầu, lúc này mới xoay người nhìn về phía vài tên quỷ sai, lộ ra ý cười khom người hành lễ nói:
"Đa tạ mấy vị thay bần đạo tiếp đón khách quý, giờ trời đã gần sáng rồi, kính xin mấy vị trở về nghỉ ngơi đi, chớ để bị ánh mặt trời và dương khí làm tổn thương, đoạn đường còn lại, bần đạo sẽ đưa họ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận