Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 759: Ứng Chiến Lần Nữa

"Còn về người tới mắng, hãy bắn chết hắn cho ta!"
"Vâng!"
Người nọ lập tức nhận lệnh rời đi.
Hắn vừa mới vén rèm ra, liền đụng vào một người khác.
"Báo!"
Người mới bước vào cũng không hề chậm trễ, lập tức nói.
"Nê tướng quân đã bước lên ứng chiến, bại trận tử vong!"
"Không phải Nê tướng quân có thể biến thảo nguyên thành đầm lầy, nuốt người vào trong ư? Tại sao có thể bại trận?"
Hữu Lang Vương trợn tròn mắt.
"Không phải Nê tướng quân không bị binh đao tổn thương, nước lửa không thể xâm nhập, có thể phân ra thành mấy người cũng có thể hợp lại thành một người, còn có thể độn thổ biến mất ư? Cho dù có bại trận, sao hắn có thể đến chạy cũng không chạy thoát?"
Một vị thống lĩnh hỏi.
"Nê tướng quân quả thực có thể biến thảo nguyên thành đầm lầy, nhưng không biết vì sao, người kia có thể bước đi trong đầm lầy như trên đất bằng! Nê tướng quân muốn nhấc mặt đất lên nuốt hắn, lại bị biến thành bức tường! Nê tướng quân giao chiến với hắn chưa được bao lâu thì cả người khô cạn, vỡ xuống mặt đất, không thể biến lại như cũ."
"..."
Những người trong trướng lập tức ngạc nhiên tới thay đổi sắc mặt.
Cũng may bọn hắn đều không phải người bình thường, không đến mức bị dọa sợ, bọn hắn hoặc là ngồi yên tại chỗ như vậy, suy nghĩ đối sách, hoặc là châu đầu ghé tai với nhau, thảo luận với người bên cạnh mình.
"Cả mấy vị tướng quân đều không thể bắt được hắn, rốt cuộc người này có lai lịch ra sao?"
"Chỉ sợ phải gọi hết tất cả những tướng quân còn lại tới đây, bàn bạc kỹ lưỡng mới có thể nghĩ ra cách đối địch! Nói tóm lại không thể ứng chiến với hắn tiếp nữa!"
"Có lẽ Lôi tướng quân thừa lúc hắn không chú ý, cách không giáng sấm sét mới có thể đánh chết được hắn..."
"Bản lĩnh của Lôi tướng quân cao cường nhất, quả thực có thể đánh một trận ngang sức."
"Trước giờ Lôi tướng quân đều không dễ dàng ra tay."
"Cũng phải cẩn thận hơn mới được."
Ngay lúc này, chợt nghe thấy một tiếng vang rất tới từ phía xa truyền tới.
"Ầm ầm..."
Tiếng vang cuồn cuộn, nối tiếp không dứt.
Mọi người đồng loạt ngừng nói, xoay đầu nhìn chằm chằm bên ngoài.
Không bao lâu sau, lại có một âm thanh rất lớn vang lên.
"Ầm ầm..."
Còn to hơn cả âm thanh vừa nãy.
Nó vẫn nối tiếp không dứt, từ đằng xa truyền lại.
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm không yên.
"Hai trận sấm sét liên tiếp, có lẽ là Lôi tướng quân đang giao chiến với người nọ."
Quân sư trợn tròn mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Bản lĩnh của Lôi tướng quân là cao cường nhất, quả nhiên có thể chiến đấu ngang sức với người nọ."
Mọi người nghe vậy, chỉ đành gật đầu.
Tình hình hiện tại xem như là chuyện tốt.
Lúc trước, trong lời của người tới báo cáo, mấy vị tướng quân tử trận khi giao chiến với người nọ đều rất hiếm khi đánh tới ván thứ hai, phần lớn đều là trong lần giao thủ đầu tiên đã bị đánh chết. Bây giờ, bọn hắn nghe thấy tiếng sấm hai lần, ít nhất cũng chứng tỏ Lôi tướng quân có bản lĩnh giao thủ với người nọ, hơn nữa tiếng sấm sau còn vang dội hơn tiếng sấm trước, vô cùng uy thế, ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Bọn hắn cứ thế chờ đợi, nhưng đợi mãi mà vẫn không đợi được tiếng sấm thứ ba.
Không bao lâu sau, lại có tiếng vó ngựa đi tới.
Nhịp tim mọi người dường như đều muốn nhảy ra.
Soạt một tiếng, đại trướng xốc lên.
"Báo! Người tới khiêu chiến kia cầm một tấm khiên tới mắng, chúng ta không ngăn được, Lôi tướng quân không kìm được tức giận khăng khăng đòi ra ứng chiến."
Người tới báo tin sợ hãi trừng lớn hai mắt, nói.
"Hai bên chạm mặt, Lôi tướng quân tụ tập sức mạnh đánh ra vài chục tia sấm sét cùng lúc giáng xuống, người nọ vẫn không bị thương tổn một cọng lông cọng tóc nào, sau đó hắn cũng bổ xuống mấy chục tia sấm sét, tia sấm này hình như có màu đỏ tím, Lôi tướng quân đã chết ngay tại trận."
"..."
Mọi người trong trướng hoàn toàn sững sờ...
Không lẽ người nọ chính là thần tiên?...
Ngoài thành Viễn Trị, giáo uý cầm một tấm khiên cắm mấy mũi tên thúc ngựa quay về.
"Tiên sinh, mấy tên yêu ma kia đã bị tiên sinh đánh cho sợ hãi, bọn chúng lấy cớ nói trời đã tối, ngày mai sẽ lại đánh, không dám tới nữa!"
Giáo uý vui mừng không thôi, nói xong còn không quên khen ngợi một câu.
"Tiên sinh quả thực là thần tiên!"
"Nhờ có tướng quân."
Tống Du liếc nhìn tấm khiên của hắn.
"Tướng quân phải mạo hiểm rồi."
"Cái này có là gì!"
Giáo uý không quan tâm nói.
"Tiểu nhân thường bị phái đi khiêu chiến, trừ bản lĩnh mở mồm khiêu chiến ra, còn có bản lĩnh đón mũi tên!"
"Vậy chúng ta về thành thôi."
Đạo sĩ mỉm cười với hắn, sau đó quay người trở về.
"Keng keng keng..."
Những người quan chiến ở phía sau cũng gõ chuông.
Càng làm tăng thêm không khí chiến trường.
Mèo Tam Hoa cúi đầu ngậm lá cờ trên mặt đất, cũng bước từng bước nhỏ đi theo bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Trong ánh mắt của nó tràn ngập sự nghi ngờ.
Đạo sĩ dường như biết nó muốn nói gì, thật thà nói với nó.
"Mặc dù tại hạ biết nhiều thứ, nhưng phần lớn chỉ là nhập môn, hầu như không tinh thông thứ gì. Chỉ là có thiên phú tốt, đạo hạnh cao, những yêu ma Tái Bắc kia lại chỉ có đạo hạnh chứ không có pháp thuật cao thâm là bao, nên mới có thể dễ dàng đối phó với bọn chúng như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận