Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 579: Đạo Quan

"Túc hạ có sở trưởng khống chế hồn phách, không thể không biết rằng hôm nay trời đất thay đổi, muốn thành quỷ cũng là đều rất dễ dàng, đặc biệt là người có đạo hạnh như túc hạ, sau khi chết dường như chắc chắn sẽ biến thành quỷ. Hơn nữa, túc hạ còn nói ra những lời không biết là thật hay giả, khiến tại hạ động lòng, chỉ để tại hạ tin tưởng rằng túc hạ thật tâm thật ý muốn chết ở nơi này."
Đạo sĩ đào mộ lập tức mở mắt ra.
Liền thấy đạo sĩ trẻ tuổi lắc đầu với mình.
"Trong lòng túc hạ không hề cảm thấy ăn năn hối hận chút nào, chỉ có chán nản, mà tất cả nỗi chán nản của túc hạ, chẳng qua cũng chỉ là do không đủ may mắn. Túc hạ chỉ muốn thành quỷ, làm lại lần nữa."
Lúc này, đạo sĩ đào mộ mới trở nên bối rối. ...
Dưới chân ngọn núi nhỏ, bên trên con đường nhỏ.
Lúc đi xuống núi vốn đã là hoàng hôn, đi lên núi đã tốn một khoảng thời gian, hơn nữa còn trì hoãn trong đạo quan một lúc, đi xuống núi là tốn một khoảng thời gian nữa. Bây giờ, trời đã tối tăm, mù mịt.
Từ Mục dặt con lừa đi trên đường, trong ánh sáng mờ ảo của bầu trời tối tăm, trong lòng hắn có hơi chán nản.
Không phải chán nản vì mình phải dò dẫm trong bóng đêm để trở về, con đường trở về cũng còn gần 100 dặm, chỉ sợ tối nay lại phải ngủ ở ngoài trời hoang vắng, hứng chịu sương đêm buốt lạnh. Mà hắn chán nản vì hắn tốn mất một ngày để đi, nhưng lại không mời được quan chủ về, mặc dù hành động của lão phụ mẫu trong nhà quả thực khiến người ta sợ hãi, nhưng phận làm con, hắn càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Nếu như một ngày nào đó, đám quỷ kia gọi phụ mẫu hắn đi theo bọn chúng thì sao?
Hoặc bọn chúng muốn hại phụ mẫu hoặc người nhà của hắn thì sao?
"Haizz..."
Thế nhưng lúc này, hắn chỉ có thể hy vọng quan chủ của Lôi Thanh Quan nhanh chóng tốt lên, dù sao trong diện tích mấy trăm dặm quanh đây, mặc dù lòng dạ của quan chủ Lôi Thanh Quan đen tối, nhưng hắn quả thực rất có bản lĩnh.
Hoặc là vị tiên sinh tên Tống Du kia...
Lời nói của vị tiên sinh nọ cũng bất phàm, nghe nói hắn tới từ Dật Châu, đi xa như vậy, chỉ e quả thực cũng có chút bản lĩnh.
Chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng đi tới huyện Chỉ Giang, hy vọng hắn thật sự có bản lĩnh, có thể khiến cho lão phụ mẫu nhà hắn nhanh chóng tốt lên.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, sắc trời ngày càng tối.
Dường như đã không thấy ánh sáng nữa.
May mà thời tiết hôm nay khá tốt, bầu trời đầy sao, trên đỉnh đầu còn có mặt trăng giống như chiếc lưỡi câu, hắn không có tật không thấy đường vào buổi tối, sau khi thích ứng với bóng tối, cũng có thể nhìn rõ đường đi.
Hắn đi mãi tới lúc mệt mỏi, bèn ngồi lên lưng lừa, để cho con lừa chở mình đi một đoàn.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới đường lớn.
Thế nhưng, hắn chưa đi được bao xa, bất chợt nghe thấy có động tĩnh ở phía trước.
Giống như có tiếng người đang nói chuyện.
"..."
Từ Mục lập tức phát hiện ra...
Vùng đất này vốn không hề yên bình, đạo quan cũng thỉnh thoảng gặp phải đạo tặc, chỉ e có khi nào đã gặp phải kẻ xấu?
Từ Mục vội vàng xoay người bước xuống lưng lừa, hắn dắt con lừa tới trốn trong rừng cây, đồng thời bịt chặt miệng của con lửa, không để nó phát ra tiếng động, còn hắn cũng tự nín thở.
Giọng nói kia càng lúc càng gần.
Lúc này hắn mới nghe rõ, đó là những tiếng hét lớn.
"Âm sai đi qua..."
"Người sống tránh đường..."
Từ Mục lập tức căng thẳng, da đầu tê dại.
Trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi đến cực độ.
Mặc dù bị dọa sợ hãi đến như vậy, nhưng hắn lại không kiềm được sự tò mò, thậm chí càng sợ hãi lại càng cảm thấy tò mò, bèn không nhịn được nhìn lén lên phía trước qua khe hở của đám cây cỏ.
Chỉ thấy một đội âm sai, tiểu quỷ đang đi tới từ phía đối diện hắn. Bọn chúng đi lại không nhanh, tốc độ tương tự như người bình thường, quỷ dắt quỷ, bên cạnh còn có mấy tên quỷ mặc soa phục đi theo, rất có trật tự.
Không biết bọn chúng đi từ đâu tới, cũng không biết đi tới đâu.
Đám quỷ bỗng nhiên đồng loạt ngoảnh đầu nhìn sang phía hắn.
"Hí..."
Lúc này, Từ Mục vô cùng sợ hãi.
Không chỉ tất cả đám quỷ đều đều đồng loạt ngoành đầu nhìn sang hướng này, bọn chúng thậm chí còn không quay đầu lại, vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng này, vừa quỷ dị, vừa đáng sợ, dọa cho Từ Mục sợ run rẩy, chỉ sợ bản thân mình không cẩn thận bị bọn chúng dắt theo.
Thế nhưng đám quỷ kia dường như không có suy nghĩ gì với hắn, hoặc cũng có thể quỷ sai có quy tắc của quỷ sai, bọn chúng chỉ nhìn chằm chằm sang hướng này, nhưng không có tên nào tới tìm hắn, đợi khi đã đi xa, bọn chúng mới thu hồi tầm mắt.
"Âm sai đi qua..."
"Người sống tránh đường..."
Bọn chúng vẫn đi một đoạn, hô lên một tiếng, tiếng hô dần dần đi xa.
Lúc này, Từ Mục mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng, hắn dường như có cảm giác gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại...
"Á..."
Hắn không phải thấy một gương mặt quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận