Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 165: Ai Biết Là Ai?

Trước mặt hắn có một đống lửa, có vẻ hắn muốn tiết kiệm củi, lửa cháy không to lắm. Một cây gậy trúc, một túi đầy hành lý. Trên túi hành lý có một cái túi vải, trong túi vải có một Tam Hoa Miêu, Tam Hoa Miêu này hắn đã thấy ở lễ hội Liễu Châu, trông rất đẹp, bây giờ còn thò đầu ra khỏi túi vải, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mình.
Mấy ngày trước hắn đã biết, đạo nhân này không bình thường.
Lúc vừa vào cửa, mặc dù trời rất tối, nhưng vẫn nhìn loáng thoáng thấy trên tổ chim yến có chim yến. Mấy ngày trước trên trời cũng có chim yến, mà mùa này rất hiếm khi có chim yến.
Lúc này đạo nhân kia đưa tay vào túi, hình như muốn lấy cái gì đó.
Kiếm khách híp mắt lại, cho đến thấy hắn ta chỉ lấy ra hai cái bánh bao và một ít quả dại, lúc này mới thả lỏng chút, có thể từ động tác này của đạo nhân thấy được trong túi hắn còn một đôi giày...
Là một đôi giày nữ rất nhỏ, đã từng được sử dụng.
Đạo sĩ kia đi một mình, chỉ mang theo một con mèo, có hơn thì chỉ là dẫn theo thêm một con chim yến, mang theo một đôi giày trẻ em làm gì?
Tóm là sai sai, có cái gì đó rất không đúng.
Nhưng mà dù kiếm khách có một đôi mắt nhạy bén, nhưng cũng biết đạo lý "Giang hồ đừng quan tâm chuyện người khác, lo chuyện bao đồng nhiều thì chết sớm". Không cần biết ngươi có bản lĩnh thiên địa gì, chỉ cần xen vào chuyện của người khác, chắn hẳn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu không phải quan tài sau lưng liên tục phát ra tiếng, hắn cũng không buồn hỏi, thậm chí không muốn bắt chuyện cùng hắn ta, sáng mai trời vừa sáng, trời đất bao la, ai lại biết ai là ai?
"Ầm!"
Quan tài lại rung một cái.
Lần này rất rõ ràng.
Kiếm khách nhìn về phía đạo nhân trước mặt, chỉ thấy hắn đưa bánh bao đến gần đống lửa, ánh mắt cũng tập trung nhìn chằm chằm đống lửa, như là đang tập trung chờ bánh bao nóng, không quan tâm đến động tĩnh trong phòng chút nào.
"Tiên sinh."
"Làm sao?"
"Tiên sinh có nghe thấy tiếng động trong quan tài không?"
"Nghe thấy."
"Vì sao tiên sinh ung dung như vậy?"
"Bởi vì đã biết từ sớm rồi."
"Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới tiên sinh?"
"Ừ?"
Tống Du ngẩng đầu nhìn về phía kiếm khách:
"Ta và ngươi đều là người đi núi, tình cờ đi ngang qua, ngủ lại nơi này, tại sao ngươi lại cảm thấy có liên quan tới ta chứ?"
"..."
Kiếm khách thần sắc hơi chậm:
"Là ta mạo muội, nhưng sao tiên sinh biết hắn sẽ tỉnh dậy?"
"Hôm nay là Kinh Trập."
"Có gì cần chú ý sa?"
"Kinh Trập, sấm mùa xuân bất ngờ, sinh khí bung tỏa, thức tỉnh vạn vật, triết trùng xuất thế, yêu quỷ sợ hãi. Nếu lúc này có tà vật sắp xuất thế, càng có khả năng bị sấm đánh thức, nếu có làm chuyện ma quỷ ác động, cũng sẽ bị tiếng sấm dọa sợ. Bây giờ hai người ra ngoài, chắc chắn sẽ bị sét đánh chết."
Tống Du nhàn nhạt nhìn về phía hắn:
"Ở đây âm khí tích tục, người trong quan có lẽ sẽ thức tỉnh."
"Thì ra là như vậy..."
Kiếm khách nheo mắt lại suy nghĩ một chút, làm ra phán đoán, sau đó chắp hai tay, tỏ vẻ áy náy và ngưỡng mộ:
"Tiên sinh tài trí uyên bác, tại hạ bội phục."
"Cũng chưa phải tài trí uyên bác, chẳng qua là ta biết trước túc hạ thôi, bây giờ không phải túc hạ cũng biết rồi sao?"
"Đúng vậy!"
"Bây giờ túc hạ đang sợ à?"
"A..."
Nghe xong lời hắn nói, kiếm khách trẻ tuổi lại cảm thấy đỡ lo hơn, chỉ tiếp tục ngồi, để cây trường kiếm trước gối, uống rượu nói:
"Ta thường đi đường đêm hoang vu, thường nghỉ lại ở mấy ngôi miếu đổ nát, nghĩa địa, thường gặp phải ma quỷ, bầu rượu này của ta cũng từng bái kiến một vài sơn yêu, tiểu thần, thanh kiếm này cũng đã giết không ít quỷ quái tà vật..."
Giọng phóng khoáng dửng dưng, hoàn toàn không có sự sợ hãi.
Kiếm khách đương nhiên phải không có lòng sợ hãi.
Nhưng vào lúc này...
"Ầm!"
Lại một tiếng sét vang lên.
Sau lưng vàng lên một tiếng rên, nắp quan tài rơi xuống đất, có một bóng người đứng lên.
Chỉ thấy hắn nửa người khô nửa người thối mục, thân hình hơi còng, nhưng mặt mũi dữ tợn, hàm răng dày khít như kiếm thép, móng tay dài cong màu vàng khè, trông dáng vẻ vô cùng độc ác.
Tống Du ngồi bất động, chỉ quay đầu nhìn kiếm khách.
Tam Hoa Miêu rúc lại vào trong túi vải, chỉ lộ ra một cái đầu, cũng nhìn theo hắn về phía kiếm khách.
Ngọn lửa vang lên tiếng tí tách, chiếu bóng con quỷ trên tường.
Kiếm khách chậm rãi đứng dậy, lắc đầu rút kiếm.
"Thành..."
Trường kiếm ra khỏi vỏ, khí lạnh như sương.
Tà vật thấy người sống, giống như hổ ác thấy thịt tươi, gầm nhẹ lập tức liền nhào tới.
Kiếm khách hời hợt, cầm kiếm lên nghênh đón.
"Xoẹt!"
Máu bắn tung tóe, khắp nơi đều là máu, đen thui, mùi hôi thối không thể ngửi nổi.
Ngay sau đó đầu lâu rơi xuống đất, lăn trên đất nhanh như chớp.
"..."
Kiếm khách thản nhiên lau vết bẩn trên kiếm.
Mới vừa thành yêu tà, cũng coi như mạnh, nhưng dù sao thân thể cũng chỉ là con người, cũng không phải làm bằng sắt, đao kiếm thường nếu chém cũng chỉ khó khăn hơn một chút, sao mà qua được kiếm khách có kĩ năng tuyệt kĩ này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận