Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 542: Phương Bắc

"Không cần phiền phức."
"Vậy thì chúc đạo trưởng lên đường thuận buồm xuôi gió."
"Đa tạ túc hạ có lòng đưa tiễn. Một ly rượu này và cả khúc nhạc này, tại hạ sẽ lưu giữ trong lòng"
Tống Du hành lễ rồi nói.
"Chỉ hy vọng lần sau khi đạo trưởng trở lại Trường Kinh, chúng ta còn có thể gặp lại."
Vãn Giang cô nương nói:
"Có lẽ đến lúc đó Vãn Giang sẽ hoàn toàn tự do, đến lúc đó ta có thể cùng đạo trưởng nói chuyện sơn thủy, phong nguyệt."
"Sau khi trở về Trường Kinh không gặp được người cũng không sao, đương nhiên đạo trưởng sẽ trở về Phục Long Quan."
Thị nữ mỉm cười nói:
"Đợi chúng ta báo đáp ân tình xong, lấy lại tự do, chúng ta sẽ noi theo tấm gương của đạo trưởng và đi ngao du khắp thiên hạ. Khi chúng ta đi ngang qua Dật Châu, nhất định sẽ đến núi Âm Dương huyện Linh Tuyền để tìm đạo trưởng. Hi vọng đến lúc đó đạo trưởng đừng đóng cửa không muốn gặp người là được."
"Hy vọng có thể gặp lại hai vị ở Trường Kinh. Nếu không thể, hơn mười năm sau, ta sẽ kính cẩn chờ đợi hai vị đại giá đến quan."
Tống Du cung kính đáp lại:
"Bây giờ tại hạ xin cáo từ."
"Đạo trưởng đi thong thả."
"Tiểu Miêu Nhi cũng đi chậm thôi nhé."
Thị nữ cúi đầu nhìn con mèo Tam Hoa đang nằm trên mặt đất đang nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười xua tay:
"Tiểu Miêu Nhi cũng đừng quên chúng ta đấy nhé."
"..."
Tam Hoa Miêu nhìn nàng chằm chằm, cũng không đáp lại. Tống Du quay người bước ra khỏi đình, cầm gậy đi xuống núi. Miêu Nhi và con ngựa đỏ thẫm cũng nhanh chóng đi theo.
Thị nữ quay đầu đối mặt với Vãn Giang cô nương, cũng cười hì hì nói:
"Những thứ yêu ma quỷ quái phương Bắc kia sắp gặp tai họa rồi."
"Yêu ma quỷ quái sinh ra thời buổi loạn lạc, bất kể đạo hạnh cao đến đâu cũng chỉ là một đám ngang ngược hành động ngạo mạn, nếu đã vậy thì gặp xui xẻo chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Nữ tử mặc áo trắng bình tĩnh nói.
"Đáng tiếc chúng ta không thể đi cùng hắn, nếu không thì đi theo xem thử trò hề của bọn chúng cũng hay lắm."
"Cất đàn vào, chúng ta cũng nhanh trở về thôi."
"Không ở lại xem náo nhiệt sao?"
"Không còn gì thú vị để xem nữa."
"Ngươi là chủ nhân, ngươi có quyền quyết định..."
Hai người liếc nhìn về phía xa xa, đạo nhân đã đi rất xa.
Cả hai liếc nhìn nhau, chẳng biết họ đang nghĩ gì. ...
Tiếng vó ngựa vang lên không ngừng. Núi không cao, nhưng đường đi lại rất dốc, đường đất vàng nghiêng dốc lên, dốc rất cao, nhìn giống như đường dẫn lên trời, nếu không phải trên núi còn có trạm xá và một nhà dân thì không một ai biết nó cao đi đến bao nhiêu.
Gió xào xạc, cỏ xào xạc, khung cảnh đầu xuân. Vài đứa trẻ đang khom người đi đường, xách cặp đi học, chắc hẳn đang đi học ở một trường tư thục, trường trong gia tộc hoặc trường học miễn phí nào đó.
Hồi còn nhỏ cắp sách đi học, thỉnh thoảng cũng vui đùa, ngay cả trên đường dốc như vậy cũng phải chạy lòng vòng, tiếng cười đùa vang vọng, không biết bọn chúng có biết rằng đây có thể là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình hay không.
Đáng tiếc ở thời đại này không ai có thể nhớ được khoảnh khắc này. Qua ngày hôm nay sẽ không còn ai có thể nhìn thấy ngày này nữa.
"Meo!"
"Là hoa đào."
"Meo..."
Hoa đào khắp núi nở trừ rất sớm, trước nhà, sau nhà, trên núi và giữa rừng núi hoang vu càng tăng thêm chút thú vị cho chuyến đi. Chẳng qua trong lúc đạo nhân tập trung đi đường, không biết tự lúc nào đã có thêm rất nhiều người giang hồ xuất hiện ở phía sau, hắn quay người nhìn xuống ngọn núi phía sau thì thấy người giang hồ đang không ngừng tiến tới, hoặc là cưỡi ngựa hoặc là cầm đao và cung chạy chậm đến gần. Giống như giờ phút này mây đen tụ tập ngày càng nhiều trên bầu trời. Sau khi bí mật âm mưu suốt nửa mùa đông, các đạo sĩ từ bốn phương cuối cùng đã rời khỏi thành, họ nhận được tin tức rằng có rất nhiều người giang hồ từ Trường Kinh đến.
Thế nhưng những người giang hồ này không tới gần mà chỉ đi theo đạo nhân từ khoảng cách khá xa, ánh mắt luôn đặt chiếc hộp bọc vải dầu trên lưng ngựa màu đỏ thẫm.
Chiếc hộp gỗ này thực sự rất bắt mắt.
Tống Du ngẩng đầu nhìn trời, chọn một khu đất trống bằng phẳng, hắn dừng lại, sau đó quay người chờ bọn họ. ...
Trên núi vừa có cỏ khô của mùa đông năm ngoái, vừa có màu xanh của mầm xuân vừa mới chui ra khỏi đất năm nay, tất cả đều bị cơn gió thổi qua run rẩy.
Người giang hồ tụ tập càng ngày càng nhiều, giống thời điểm giữa hè năm ngoái.
Bọn họ rất có kiên nhẫn, không hề hành động thiếu suy nghĩ.
Tống Du cũng rất có kiên nhẫn, chờ đợi bọn họ tề tựu đông đủ.
Trong số đó, còn có một vài hình bóng quen thuộc, hình như năm ngoái đã từng gặp mặt. Ngẫm lại, ngày đó, vận may của đám người đó khá tốt, hoặc là bản lĩnh cao cường, rơi xuống vách núi mà vẫn còn sống. Không biết lần này bọn họ đến để đoạt bảo tiếp, hay là trong lòng ghi hận chuyện ngày hôm đó nên muốn đến để trả thù, hoặc chỉ đơn giản là đến để xem náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận