Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 144: Hoàng Hôn

"Đó chỉ là thần du thôi."
"Thần du là gì vậy?"
"Khi trở về ta sẽ giải thích với với Tam Hoa nương nương sau."
Tống Du trầm giọng nói:
"Làm phiền nương nương để ý thể xác giúp ta."
"Uhm."
Tống Du nhìn người thiếu niên trẻ tuổi, gật đầu với hắn ta:
"Xin hãy dẫn đường cho ta."
"Được."
Người thiếu niên kia đột nhiên biến trở lại thành một con én.
Điều đáng kinh ngạc là Tống Du cũng biến thành một con chim én và bay theo hắn. Vì mắt chim én khác với mắt người, cách chúng nhìn mọi thứ với những thứ ánh sáng là khác nhau, nên sau khi biến thành chim én, điều mà Tống Du cảm nhận nhất chính là lúc này, thế giới hiện ra trong mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Khoảng cách, độ cao, màu sắc và thậm chí cả cảm giác chuyển động và tĩnh lặng đều rất khác nhau.
Ngay cả nhìn Tam Hoa nương nương, nàng cũng có chút sợ hãi.
Điều này chỉ có thể được diễn tả bằng hai từ: kỳ diệu.
"Đi rồi..."
Con én mà trước đó đã biến thành chàng trai trẻ vỗ cánh và bay đi.
Bản thân Tống Du chắc chắn chưa có kinh nghiệm và khả năng bay của đàn én, nhưng lúc này hắn không cần phải kiềm chế bản thân, như phản xạ tự nhiên, hắn cứ thế bay theo con én bay trước mặt.
Trong khi ấy, những cảm nhận về các giác quan vẫn còn.
Cho nên hắn chạm vào gió chiều, rồi lại lao vào mây mù, bất chợt lại thấy trăm ngàn đỉnh núi, rừng rậm, sông chảy nối nhau, lại thấy hoàng hôn như chìm vào lòng đất, nhuộm màu của núi sông.
Chim én bay khá nhanh, vội vã và thích đổi hướng.
Khi thì nó bay lên trên, gần như thẳng đứng như diều gặp gió, hoàn toàn không để lại dấu gì, như thể nó sắp xuyên thủng bầu trời, cho đến khi chạm đến tầng mây sâu và sương mù, toàn thân ẩm ướt.
Ra khỏi tầng mây, hắn đã ở trên biển mây.
Bầu trời lúc hoàng hôn cực kỳ trong lành, ánh trời chiều trên cao vẫn chưa tắt, biển mây nhuộm đỏ, trên đỉnh đầu có mấy ngôi sao sáng, số lượng nhiều vô kể.
Lúc này trong nội tâm hắn là sự tự do vô hạn, như thể thế giới này quá rộng lớn, hắn có thể đi bao nhiêu tùy thích.
Không lâu sau khi cảm nhận được điều đó, con én đột nhiên gập đôi cánh lại, giống như một mũi tên mất đi sức mạnh, nó lao thẳng xuống biển mây.
Sau khi xuyên qua những đám mây một lần nữa, trước mắt chính là toàn cảnh mặt đất, nhìn sang bên cạnh, chính là hai con chim én đang bay trên bầu trời, hắn không ngạc nhiên, nhưng hắn có thể tự mình trải nghiệm, gió rú lên như thể đang đọ sức với bầu trời, thật khiến người thường phải la lên vì quá sợ hãi.
Cho đến khi mặt đất trước mặt hắn ngày càng lớn, có thể nhìn thấy rõ cả thảm thực vật bên dưới, hắn có cảm giác mình sẽ rơi xuống đất mà chết, con én lúc này dang rộng đôi cánh, đột nhiên nó đổi hướng và bay sang phía bên trái.
Cứ như vậy lúc sang trái, lúc sang phải, lúc lại lên cao, lúc xuống dưới thấp.
Cảm giác kích thích này giống như vẻ đẹp của núi sông khi nhìn từ trên cao xuống, thách thức mọi giới hạn của các giác quan và nội tâm.
Nhưng đối với loài én mà nói, điều này là quá đỗi bình thường.
Bầu trời tối dần, chỉ còn lại bóng chiều tà của những dãy núi, nước sông giờ giống như những dây đai phản chiếu ánh sáng.
Chim én rời xa khói lửa nhân gian và bay về hướng hoàng hôn.
Nhưng thật đáng tiếc hành trình rồi cũng sẽ tới lúc phải kết thúc.
Chim én bay vào căn nhà nằm sâu trong núi.
"Bùm"
Cả hai con én lập tức biến thành hình dạng con người.
Dưới mái hiên nhà đều là tổ én, chúng kêu ríu rít và bay lượn khắp trong và ngoài nhà.
Những chiếc đèn lồng được treo cao trong sân, nhưng không thấy nhiều người qua lại.
"Tiên sinh..."
Người thiếu niên lặng lẽ liếc nhìn hắn, ra dấu tay tỏ ý mời vào trong.
Tống Du liền bước vào trong cùng hắn ta.
Họ đi vào một căn phòng rộng lớn, bên trong được trang trí rất trang nhã, có một ông lão đang ngồi ở phía đầu của căn phòng. Ông lão ấy dáng người cao gầy, tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, giống như người đã từng trải qua nhiều sóng gió cuộc đời. Nhìn thấy ông lão như vậy, Tống Du hiểu ngay tại sao Yến Tiên mặc dù vẫn còn ở đây mà bọn thủy yêu còn dám náo loạn làm càn.
Thấy hắn bước vào, ông lão vội chống gậy đứng dậy, chắp tay nói:
"Có khách quý ghé thăm mà không thể tiếp đón từ xa được."
Tống Du không dám thất lễ, hắn cũng vội đáp lại:
"Tại hạ là Tống Du, người ở Dật Châu, Linh Tuyền, vốn đã sớm được nghe danh của Yến Tiên. Ngày hôm nay có cơ hội được diện kiến, quả thật may mắn của tại hạ."
"Không dám, không dám, cái tên này chẳng qua cũng chỉ là do người dưới chân núi gọi bừa mà thôi."
Giọng của ông lão cũng rất già nua, vội chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:
"Đạo hữu, mời ngồi!"
"Xin đa tạ."
Tống Du cũng không ngần ngại mà ngồi xuống nói chuyện.
"Theo như thói quen hiện nay của người dân dưới chân núi, đạo hữu có thể gọi ta là Yến Công là được rồi, gọi Yến Tiên thì thực sự ta không dám nhận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận