Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 766: Tưởng Đại Đỗ

Lai là một buổi sáng sớm nữa.
Trời còn chưa sáng, Tống Du đã thức giấc, hắn thắp đèn lên rửa mặt, cảm thấy thời gian đã sắp tới, bèn mang theo bức thư và Tam Hoa nương nương đi tìm Tưởng Đại Đỗ.
Trên đường đi, hắn gặp được Trương quân sư.
Trùng hợp là bọn hắn vừa mới bước vào phòng, Tưởng Đại Đỗ nằm ở đó một ngày một đêm cũng vừa hay tỉnh dậy.
"Phù..."
Tưởng Đại Đỗ ngồi dậy, hắn mở to mắt ra, há to miệng thở dốc.
Giống như bị ngạt thở một lúc lâu, cũng giống như mới tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
"Tưởng tiên sinh sao thế?"
Tống Du hỏi.
"Có thuận lợi tìm được chỗ mà Tống tiên sinh nói không? Đã chuyển lời được chưa?"
Trương quân sư cũng quan tâm hỏi.
"..."
Nhưng chỉ thấy Tưởng Đại Đỗ trợn tròn mắt, hắn quay đầu nhìn bốn phía, lúc này hắn mới lộ ra vẻ mặt khóc không được cười cũng không xong.
"Tống tiên sinh quả thật là thần tiên..."
"Sao lại nói như vậy?"
Trương quân sư vội vàng hỏi.
"Nếu không phải thần tiên, sao có thể sống ở một nơi tiên khí mù mịt, linh quang rợp trời như thế?"
Tưởng Đại Đỗ nhất thời không biết nên khóc hay cười.
"Tiên sinh không nói rõ từ trước cho tiểu nhân, quả thực đã doạ tiểu nhân một trận."
"Tưởng tiên sinh có thể tìm tới đó được ư?"
Tống Du cũng không giải thích rằng mình đã nhắc nhở hắn nhất định phải thật cẩn thận, chỉ hỏi hắn như vậy.
"Mau, mau nói đi!"
Trương quân sư cũng thúc giục hắn.
"Tiểu nhân căn cứ theo chỉ dẫn của Tống tiên sinh đã tìm được tới nơi, mọi chuyện đều rất thuận lợi, trên đường đi còn gặp được một ông cụ sắp chết có thể nói chuyện được với thần hồn của tiểu nhân. Tiểu nhân bèn hỏi đường hắn, xác nhận nơi này quả thực là Âm Dương Sơn. Sau khi tiểu nhân tới nơi lại không hề nhìn thấy đạo quan nào cả, tiểu nhân bèn làm theo lời của Tống tiên sinh, hô lên mấy tiếng, nói rằng Tống tiên sinh nhờ tiểu nhân tới. Nhưng không ngờ, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ ngọn núi giống như biến thành nơi ở của thần tiên, linh quang ở phía trước thiếu chút nữa đã đánh tan thần hồn của tiểu nhân."
Linh hồn của Tưởng Đại Đỗ giống như vẫn chưa về lại cơ thể, hắn vô cùng sợ hãi nói tiếp.
"Tiểu nhân to gan lại hô lớn thêm vài tiếng nữa, cũng không hề có chỗ nào thất lễ cả. Nhưng chỉ có một luồng gió không biết từ ở chỗ nào lao ra, tiểu nhân bị gió thổi bay, thần hồn thiếu chút nữa tan thành từng mảnh, nhất thời cả người đờ đẫn chỉ biết mơ mơ màng màng, theo bản năng chạy về hướng cơ thể của mình, chạy mãi cuối cùng cũng về lại đây."
"Vậy ngươi có gặp được sư phụ của Tống tiên sinh không? Có nói về chuyện dây leo Khứ Tai không? Hơn nữa cơn gió kia lao ra từ nơi nào?"
Trong lúc nóng vội, Trương quân sư liền hỏi liên tục mấy câu.
"Không gặp được, không hề gặp được ai cả!"
"Đương nhiên có nói chuyện về dây leo Khứ Tai, sau khi nói xong mới có một luồng gió lao ra từ bên trong!"
"Ai biết được cơn gió đó lao ra từ chỗ nào chứ? Thần hồn của tiểu nhân xuất khiếu, con mắt của hồn phách lại không giống như trên cơ thể, trên ngọn núi kia lại toàn là linh quang, thiên cung thiên đình trên trời chỉ e cũng chỉ như thế mà thôi! Đôi mắt của tiêu nhân thiếu chút nữa thì bị lóe cho mù, chỉ có thể nhìn thấy linh quang chói mắt, tất cả đều là lính khí tản ra từ bên ngoài, tiên khí bay bay. Tiểu nhân chỉ bị dính một chút đã giống như uống rượu say, nào nhìn thấy được thứ gì, chỉ biết cơn gió kia lao từ bên trong ra mà thôi..."
Trương Đại Đỗ cũng rất kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Dứt lời, hắn sầu não nói với Tống Du.
"Tiên sinh cũng không nói trước mấy câu, thần hồn tiểu nhân ra ngoài cơ thể, chẳng qua cũng chỉ tương đương với một con tiểu quỷ mà thôi, sao dám tuỳ tiện đi tới nơi ở của thần tiên?"
Trương quân sư nghe vậy, hắn thấy mình giống như đang nghe một câu chuyện thần tiên do thuyết thư tiên sinh hoặc người già trong thôn kể lại. Nếu như không phải tình huống gấp gáp, chỉ sợ hắn cũng không nhịn được tò mò hỏi thêm vài câu.
Lúc này hắn chỉ đành nhìn sang Tống Du.
"Quân sư chớ vội."
Sau khi nghe thấy lời miêu tả của Tưởng Đại Đỗ, Tống Du vốn đang suy nghĩ, sau đó hắn đón lấy ánh mắt của Trương quân sư, dần dần tỉnh táo lại, bèn nói với hắn.
"Gia sư là người không phải là khó tiếp xúc, chỉ là tính cách có phần lười biếng, thêm vào đó sau khi lớn tuổi, người cũng lười tiếp khách, nếu như Tưởng tiên sinh đã nói rõ mọi chuyện, chắc chắn gia sư đã nghe được, Tưởng tiên sinh cũng đã đi tới Âm Dương Sơn, chỉ cần làm theo lẽ thường đưa đồ tới là được."
"Ngẫm lại, dây leo Khứ Tai kia là thứ vô cùng quý giá."
Trương quân sư có hơi thấp thỏm.
"Tôn sư... tôn sư có đồng ý chăng?"
"Quan của chúng ta đời đời đơn truyền."
"Ồ! Vậy xin đa tạ tiên sinh."
"Cùng lắm tại hạ sẽ viết một bức thư, mang theo cái rương để đề phòng vạn nhất."
"Nghe theo lời của tiên sinh!"
Trương quân sư lập tức cho người mang bút mực nghiên giấy tới.
Thế là Tống Du lại viết lên giấy mấy dòng nữa, nói rõ tại sao hắn lại nhờ người mang thư tới, cách sử dụng rương tử mẫu, cần 300 hạt giống dây leo Khứ Tai... sau đỏ bỏ vào trong rương.
"Phù..."
Hắn thổi một luồng hơi vào bức thư, nét mực liền khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận