Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 633: Đôi Mắt Thâm Quầng

Mãi đến lúc hoàng hôn, họ mới nghe tên tiểu nhị ở tửu lâu kể lại sự tình, mới biết được, sau khi họ rời đi không lâu, rất nhiều đạo sĩ trẻ tuổi cùng đồng môn của Huyền Lôi Quan liền đứng ra nhận tội, hăng hái đứng ra tố cáo tố giác tội ác của các đạo trưởng. Lưu quận thủ cùng bộ dịch lại đưa ra bằng chứng, thậm chí ở dưới chân núi Đạo Quan đào ra không ít thi hài cùng di vật, cũng đều bày ở công đường.
Ban đầu mọi người còn rất náo nhiệt, Không bao lâu sau đó, âm thanh càng lúc càng nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Vị đạo trưởng trung niên cứ thế mà nhận tội danh.
Vĩnh Dương Chân Nhân thấy tình thế lúc này không thể cứu vãn, cũng dứt khoát nhận tội, đến lúc này, tín ngưỡng trong lòng rất nhiều dân chúng sụp đổ, một vị thần tiên sống cũng rơi xuống thần đàn.
Tên tiểu nhị ở tửu lâu vừa kẻ mà giọng vẫn có chút không dám tin, cảm giác như nhận thức của mình bị đảo lộn.
Tống Du cho dù đã ở đó, nhưng khi nghe cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên. ...
Buổi tối, Lưu quận thủ lại tới.
Hắn đến vào lúc này đương nhiên không phải tới mời Tống Du ăn cơm, trên thực tế nhìn hắn cùng tên hầu cận với vẻ mặt mỏi mệt, đôi mắt thâm quầng, trong mắt hiện đầy tơ máu, có lẽ từ đêm qua tới giờ cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Ngày hôm nay lại phải kêu lên bộ dịch, mang tới hai cái rương thư tịch đầy dụng cụ, đều dùng giấy niêm phong lại, đặt ở trong phòng Tống Du.
"Chuyện gì đây Quận thủ?"
"Hồi bẩm tiên sinh, những thứ này đều là những cuốn sách khó hiểu và những đồ vật kì lạ mà bộ dịch trong huyện đã lục soát và tìm thấy được ở Huyền Lôi Quan."
Lưu quận thủ nói:
"Bọn ta đã lọc ra những cuốn sách có thể hiểu được từ ngữ viết trên đó, còn lại những đồ vật này, bọn ta cũng không rõ đó là thứ gì , không biết có liên quan đến tà pháp hay không, trông lại rất giống nhau, vậy nên muốn mang tới cho tiên sinh xem qua."
"Quận thủ vất vả rồi."
"Không dám không dám."
Lưu quận thủ nói:
"Tiên sinh đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta lại còn làm phiền tiên sinh, Lưu mỗ mới là người nên áy náy mới phải."
"Cứ để ở đây đi."
"Đa tạ tiên sinh."
"Quận thủ cả ngày nay vất vả rồi, nên quay về nghỉ ngơi."
"Đa tạ tiên sinh nhắc nhở."
Lưu quận thủ khom người chắp tay cáo từ, rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.
Vụ án này của Vĩnh Dương Chân Nhân quả thật phức tạp, vừa liên quan đến rất nhiều án mạng, lại liên quan đến thần quỷ yêu ma, còn ảnh hưởng tới khí hậu ở Cảnh Ngọc, việc không hề nhỏ, trong thời gian ngắn không thể thẩm tra xử lý xong.
Lưu quận thủ trước khi rời bỏ vị trí lại có thể xử lý tốt vụ án lần này, ông ta không chỉ phá rất nhiều đại án, mà còn vì dân chúng Phổ Quận mà tiêu trừ được một nhân tố bất ổn định tương đối lớn. Sau đó hồi kinh đi nhậm chức, thì trong kinh khi ấy bất luận quyền quý hay là thanh lưu đều phải xem trọng hắn. Chỉ là bất luận hắn vì chuyện đó mà để tâm, đều là làm chuyện tốt cho dân chúng.
Tống Du thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía hai cái rương này.
Chỉ sợ tối nay hắn cũng không tránh được bận rộn.
Vì thế hắn thắp sáng đèn dầu, lại mượn cả đèn dầu trong phòng kiếm khách mang về phòng, thắp luôn hai cái đèn lồng mang theo, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng, hắn lại gần mở chiếc rương ra.
Trong đó chỉ có hai thứ.
Một cái đựng toàn là sách vở.
Cái còn lại là đủ loại pháp khí hư hư thực thực, tế khí hoặc là đồ vật vô cùng kỳ quái. quả thực không thể nhận ra chúng là gì.
Các loại pháp khí là dễ phân biệt nhất, Tống Du chỉ cần cầm lên, vừa chạm vào tay, liền biết được có phải là một vật bình thường hay không.
Hầu hết đều là những đồ vật bình thường.
Cho dù chúng có là pháp khí, tế khí thật sự hữu dụng hay không, trong số đó có rất nhiều đồ là đồ vật bình thường, chúng có tác dụng là khi đưa vào nghi thức tế tự, pháp khí, tế khí cũng giống như cái bàn thiết lập pháp đàn, bản thân chúng đều rất bình thường.
Chỉ có rất ít đồ vật bị dính linh tính, cũng có vài món là do đạo sĩ tỉ mỉ chế tác pháp khí, đều có tác dụng, phần lớn là tà vật, Tống Du cũng tiện tay tiêu hủy chứng luôn. Nếu là pháp khí bình thường, hắn giữ lại, chuẩn bị ngày mai giao lại cho Lưu quận thủ, những đồ vật vô tội, mặc hắn xử lý.
Sách thì hơi phiền phức một chút.
Ít nhất thì hắn cũng phải xem qua một lần.
Cũng giống như các đồ vật kia, đại bộ phận chính là bình thường thư tịch, hoặc là Đạo giáo kinh điển, hoặc là tạp thư, bởi vì không có tên, hoặc bởi tên huyền diệu rất khó giải thích, Lưu quận thủ cùng thân cận của hắn chưa từng xem qua, hoặc là xem không hiểu, nên mới một mực đưa đến cho Tống Du xem thử.
Số ít thực sự không tầm thường.
Số sách đó cũng chia làm hai loại - -
Một loại chính là pháp thuật tầm thường, hoặc là Đạo giáo pháp thuật, hoặc là những loại pháp thuật mà người trong giang hồ thường dùng. Bản thân chúng thì vô tội, cho dù có bị lưu truyền ra, bởi vì yêu cầu người đọc cần có thiên phú, tu tập khó khăn gian khổ, bình thường cũng không có bao nhiêu người có thể lĩnh hội được chúng. Tống Du cũng vì vậy mà giữ lại số sách này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận