Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 356: Tại Sao

Khi ở trong đạo quán, có lúc lười xuống núi mua, có lúc không muốn tốn nhiều sức lực, nên họ cũng sẽ ăn cùng một loại thức ăn trong thời gian dài, đặc biệt là những loại có số lượng lớn.
Đạo sĩ là người khá dễ ăn, không phải là người hay kì kèo lựa chọn, dù là sơn hào hải vị hay lương khô tạp thực thì đều có thể ăn. . ...
Càng về đêm, trời dần dần nổi gió lớn, mây đen che kín trăng.
Hình như tối nay trời sẽ đổ cơn mưa.
Tống Du ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, Tam Hoa cũng nằm dài trên bàn trà, mắt hướng về phía ngoài.
"Tam Hoa nương nương đêm nay không phải muốn đi ra ngoài bắt chuột sao?"
"Hả?"
Giọng của Tam Hoa lúc này quả thực không phân biệt được ra là tiếng người hay là mèo kêu. Nàng nghiêng đầu quay lại, tràn ngập nghi hoặc:
"Làm sao người biết đêm nay ta muốn đi ra ngoài bắt chuột?"
"Tối nay Tam Hoa nương nương chưa ăn được con chuột nào, nhất định nương nương phải ra ngoài bắt chuột."
"Chỉ là không ai tới tìm Tam Hoa nương nương nhờ bắt chuột cả."
"Tam Hoa nương nương phẩm tính cao thượng, luôn ghét kẻ ác, vì dân mà hao tổn không ít tâm sức. Cho dù không ai thuê Tam Hoa nương nương đến hỗ trợ thì nương nương cũng vẫn sẽ đi ra ngoài bắt chuột."
Tống Du vừa nói vừa mỉm cười liếc mắt nhìn Tam Hoa,
"Ta đoán đúng không?"
"Quả thật nhà ngươi có chút thông minh."
"Vậy sao Tam Hoa nương nương còn chưa đi ra ngoài?"
"Sao người còn chưa ngủ?"
"Có chuyện gì vậy?""
"Ta sẽ ra ngoài khi ngươi đi ngủ."
"Tối nay ta sẽ không ngủ."
"Vậy tối nay ta sẽ không ra ngoài nữa."
"Tại sao?"
"Tại sao?"
Vị đạo sĩ nhìn con mèo, con mèo cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong ánh mắt họ đều chứa đầy sự nghi hoặc.
Cuối cùng hắn đành lui một bước, mở miệng giải thích trước:
"Bởi vì tối nay là Cốc Vũ, ta muốn tu hành."
"Bởi vì ngươi không ngủ nên ta cũng sẽ không ngủ."
"Phải là không ra ngoài mới đúng."
"Ồ, không ra ngoài."
Tam Hoa dừng lại, sửa lại lời nói của mình,"Bởi vì ta sẽ không ra ngoài cho đến khi ngươi ngủ."
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"..."
"..."
Vị đạo sĩ một lần nữa cùng Tam Hoa đối mặt nhau. .
"Thôi được rồi."
Đạo sĩ thu hồi ánh mắt, thật sự không hiểu được ý nghĩ của Tam Hoa, nhưng hắn cũng không thèm để ý, xoay người lấy ra bồ đoàn, ngồi xếp bằng xuống.
Tam Hoai bò về bàn trà bên cửa sổ, quay đầu nhìn hắn chằm chằm. Nàng đợi sau khi hắn ngồi xuống, ánh mắt lóe lên, lúc này nàng mới đứng thẳng lên, duỗi lưng một cái, chậm rãi từ trên bàn trà nhảy lên giường dài, lại từ trên giường dài rơi xuống đất, vung chân nhỏ đi tới trên bồ đoàn bên người đạo sĩ, lại nằm ngay tại chỗ đó.
Chỉ là đổi chỗ nằm, nàng tiếp tục ngáp dài.
Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, gầm rít bên ngoài cửa sổ.
Đùng...
Tựa như lại có sấm rền vang lên.
Chỉ là lúc này tiếng sấm cũng không đến mức kinh động thiên uy, cũng không đến mức có khí thế của cả trời đông tụ lại, không có gì khác thường.
Trời đổ mưa rất nhanh, hạt mưa rơi tí ta tí tách.
Lúc này vạn vật hồi sinh không lâu, vừa đến lúc sinh trưởng mạnh mẽ, nhân gian cũng là mạ non mới cắm, cây mới trồng, cần nhất là nước mưa làm dịu. Một trận mưa này rất có linh tính, tới vừa kịp lúc, làm vạn vật sung túc trở lại, sinh trường dồi dào.
Mưa mùa xuân rơi, trăm cốc sinh.
Nhưng thực ra đâu chỉ có lương thực, đại đa số thực vật trong thiên hạ đều bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng sau trận mưa này.
Thế gian cần trận mưa này.
Trận mưa này liền tới.
Tống Du nhắm mắt lại, nghiêm túc cảm nhận tiết trời linh vận.
Bất giác lại thêm một đạo linh lực Cốc Vũ.
Tống Du vẫn có thói quen tiện tay dùng hết đạo linh lực thứ nhất vừa tu hành, hoặc là đem tặng cho vạn vật xung quanh, hoặc là trả lại cho phương thiên địa này. Cẩu leo nham thượng lập thu như thế, Dật Đô tiểu viện thu phân như thế, Thanh Thành trên núi lập đông như thế, ly khai Dật Đô lập xuân như thế.
Trận mưa hôm nay tự nhiên cũng vậy.
Dù sao chỉ cần linh hạch còn tại, dài thì một ngày, ngắn thì một đêm, dùng hết thì linh lực sẽ một lần nữa được hồi phục trở lại.
Chỉ là tối nay nhất thời cao hứng, ngoại trừ hôm nay đoạt được Cốc Vũ linh lực. Trong suốt hơn hai mươi năm tu luyện, hắn đã đoạt được tất cả Cốc Vũ linh lực đều phát tán đến trong màn đêm. Thừa dịp tiết trời huyền diệu, hấp dẫn càng nhiều thiên địa linh lực hóa thành sinh cơ dung nhập trong mưa, theo gió lẻn vào đêm, tới tẩm kinh thành cùng vạn vật xung quanh. . ...
Cơn mưa đêm không gây ra tiếng động nào, tẩm bổ cho vạn vật trên thế gian.
Như đang hỏi có ai biết được mưa đang rơi?
Buổi tối ở Trường Kinh, con mèo hoang không có chủ nhân vốn đang đi lại trên nóc nhà ngoài tường viện thì mưa rơi xuống ướt đẫm cơ thể nó, nó cảm thấy lạnh bèn ngẩng đầu lên xem, sau đó nó vội vàng tăng tốc, muốn đi tìm một chỗ tránh mưa, cho dù tối nay không tìm được thức ăn cũng không hề gì, nó chỉ cần tìm được một chỗ nằm bò nguyên cả đêm, chờ đến khi mưa tạnh. Tuy nhiên còn chưa đi được vài bước, nó bỗng nhiên dừng bước sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn bầu trời chăm chú, trong mắt có hơi nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận