Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 484: Cây Đào 2

"Đạo hữu muốn chúng ta giúp đỡ tặng những quả đào này cho mọi người chăng?"
"Nói ra cũng thật xấu hổ, tại hạ vốn nên tự mình đi đưa, nhưng nếu như tại hạ lại đi thêm một chuyến, chỉ e mấy ngày nay lại không đi được."
Tống Du bất đắc dĩ nói.
"Chỉ đành nhờ các vị đạo trưởng giúp đỡ một tay, mang những quả đào này xuống chia cho mọi người, ăn đào xong thì lấy hạt đào trồng ở trong núi, trong ruộng, sau này nơi đây sẽ có cây đào."
"Chia cho người nào?"
"Cả nhà Sài Học Nghĩa ở thôn Tiểu Bắc là người đầu tiên chiêu đãi tại hạ, đạo trưởng đi tới Sài gia, sẽ biết được trong thôn Tiểu Bắc có người nào từng chiêu đãi tại hạ. Người ở Nương Nhi Trang đều là đồng hương với lão quan chủ, Lý Vĩnh Niên ở cửa thôn là người đầu tiên mới tại hạ tới đó, cũng đã chiêu đãi tại hạ ba ngày, các vị đạo trưởng cứ đi tìm hắn là được. Ngoài ra, nếu các vị đạo trưởng có bạn bè, thân thích ở dưới núi, cũng có thể tặng cho bọn họ."
Tống Du nói xong, hành lễ thật sâu.
"Cái cây này sẽ nằm ở nơi này, quanh năm đều kết trái, đây xem như tạ lễ của tại hạ."
"Đa tạ đạo hữu, chúng ta nhất định sẽ làm được!"
"Tại hạ nên đa tạ các vị đạo trưởng, đa tạ lão quan chủ mới đúng."
Hai bên đều rất khách sáo, hành lễ với nhau.
"Tại hạ xin cáo từ."
"Đạo hữu định sẽ đi đâu?"
"Lên núi đi dạo."
"Sau khi xuống núi sẽ làm gì?"
"Tới từ nơi nào đi về nơi đó, chỉ nguyện ngày sau gặp lại."
"..."
Mấy đạo sĩ trung niên cầm quả đào đã ăn được một nửa, sững sờ nhìn chằm chằm hắn, không biết nên nói gì.
Tống Du đưa con mèo rời khỏi đạo quan.
Dõi theo hình bóng hắn thì thấy hắn đi lên núi. ...
Con mèo bước từng bước nhỏ, nó cũng trừng lớn đôi mắt, cứ đi, đi mãi, thỉnh thoảng nó dừng lại, quay đầu nhìn về cây đào ở phía trước đạo quan, mãi cho tới khi hoàn toàn không nhìn thấy cây đào đó đâu nữa, những đạo sĩ kia cũng không còn nhìn thấy nó, nó mới ngẩng đầu lên nói chuyện với Tống Du.
"Đó cái cái gì?"
"Cây đào."
"Tam Hoa nương nương biết đó là cây đào."
"Tam Hoa nương nương ngoài biết con chuột và thằn lằn ra, còn biết cả cây đào, quả là học thức uyên bác, kiến thức sâu rộng."
"Các ngươi đã nói nó là cây đào."
"Tam Hoa nương nương không chỉ nghe hiểu, mà còn âm thầm ghi nhớ, xem ra cũng là một con mèo hiếu học."
"Tam Hoa nương nương rất thông minh."
"Đó là điều đương nhiên."
"Cây đào đó từ đâu ra?"
"Vẽ ra."
"Làm thế nào để vẽ ra?"
"Dùng bút."
"Làm thế nào để vẽ ra?"
"Dùng tâm, lại dùng thêm một chút linh vận huyền diệu."
"Vậy tại sao khi ở bên ngoài ông lại không vẽ ra chút tiền?"
Con mèo vừa đi vừa nghiêng đầu sang nhìn hắn, suy nghĩ rồi nói.
"Lại vẽ thêm vài con chuột nữa."
"Vẽ không được."
"Dùng bút, dùng tâm, lại dùng thêm một chút linh vận huyền diệu."
Mèo Tam Hoa học theo những lời hắn nói ban nãy, không thiếu một chữ, đến cả giọng điệu cũng giống cực kỳ, chỉ là kết hợp với giọng nói trẻ con nhẹ nhàng non nớt của nó, khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, hoàn toàn không có chút nghiêm túc nào."
"Tam Hoa nương nương có chỗ không biết."
"Tam Hoa nương nương có chỗ không biết-"
"..."
Đạo sĩ suy nghĩ nên nói thế nào để giúp nó dễ hiểu, lập tức nói.
"Mấy ngày gần đây, khi tại hạ lĩnh ngộ bức tranh này, đã cảm ngộ được linh vận huyền diệu ở trong tranh, nghĩ tới trong quá trình trước đây Đậu đại gia dùng việc vẽ tranh để hiểu thấu trời đất, mặc dù đã có vài phần thu hoạch, nhưng cũng không tính là nhiều, cũng giống với Đậu đại sư ở dưới chân núi, nhưng vật mà hắn vẽ ra chỉ có thể sống dậy ở trong bức tranh, còn trong thế giới bên ngoài chỉ là có thêm chút linh khí mà thôi, không thể trở thành vật thật."
"Chỉ có thể biến thành thật ở trong này thôi ư?"
"Ta chỉ vừa nói Tam Hoa nương nương đã thông suốt."
"Tại sao?"
"Tại vì nơi này vốn chính là một bức tranh."
Lúc còn ở Dật Châu, hắn đã học được đôi chút bản lĩnh này ở chỗ Khổng đại sư, vì vậy mới lấy bút vẽ mèo, lại mượn thêm vài sợi lông của Tam Hoa nương nương, mới vẽ được bức tranh có linh tính như vậy. Sau này, hắn gặp được Đậu đại sư, sau khi xem bức tranh của hắn, lại mở mang thêm vài phần, sau này, lĩnh hội thêm vài tháng nữa lại hiểu thêm vài phần, mãi cho tới hiện tại, hắn đã cảm ngộ được càng sâu, nên vô cùng quen thuộc với bản lĩnh này.
Mặc dù Tống Du không có tài năng điêu khắc như Khổng đại sư, cũng không có tài vẽ tranh của Đậu đại gia, không thể dụng phương pháp của bọn họ để tạo nên sự huyền diệu của trời đất, tuy nhiên Tống Du là một người tu hành, hắn đương nhiên sẽ có phương pháp khác.
Thế là hắn vẽ cây đào trong không trung, chỉ cần có cảm xúc thật sâu, cố gắng dùng tâm, không cần quả đào hay hạt đào cũng có thể mang đến vài phần linh vận huyền diệu cho bức tranh.
Mấy phần linh vận huyền diệu này đã kết hợp chặt chẽ với thế giới trong tranh, lại nhờ vào mấy phần linh tính nên đã có thể biến thành cây thật ở trong bức tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận