Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 950: Thắp Đèn

"Không vội không vội, vừa vặn thưởng thức cảnh tuyết trong núi, học theo Xà Tiên thả câu trên thuyền, hoặc đi vào núi sâu cùng Xà Tiên pha trà đàm đạo, tâm sự một chút chuyện cũ của sư môn."
Tống Du cười nói với lão.
"Đa tạ tiên sinh!"
Thái thần y lập tức thi một đại lễ.
Không lâu sau, hai đệ tử bưng thức ăn lên.
Một nồi cháo xanh, một đĩa trứng gà rán, một đĩa hoa đào hạt nhân trộn với xì dầu, có vị thanh đạm.
Hai cái đồ đệ không ăn được mấy miếng, liền nhanh nhẹn đi thu dọn đồ đạc, Tống Du thì báo cho bọn hắn biết bản thân mình có mang theo một con ngựa. Chuyến này e là hắn sẽ ở nhà tranh bên hồ hơn một năm, ngoại trừ bút mực, giấy, nghiên mực cùng có thể dùng thêm chút lương thực, thịt khô, còn lại một ít đồ dùng sinh cũng tận tình mang theo. Tranh thủ một chuyến mang đủ. Ít nhất mang đủ cho mùa đông này. Sau đó nếu đồ không đủ, đợi thời tiết đẹp hơn hoặc đến đầu xuân sau khi tuyết tan, bọn họ sẽ mang lừa xuống núi mua chút đồ.
Lúc chiều, bọn họ về đến nhà.
Lúc này Xà Tiên đã không còn ở đây nữa.
Tống Du giúp bọn họ thu dọn nhà tranh, có một gian trên nóc nhà tranh có chỗ hư hại, cũng giúp tu sửa, còn thuận tay vào núi saau tìm gỗ cổ đẽo thành bàn ghế, thuận tiện cho thầy trò ba người cùng sử dụng.
Từ đó về sau bọn họ cũng ở lại nơi này, chờ hai vị đồ đệ của thần y sao chép được hơn nửa bộ y kinh.
Thần y duy trì việc viết y kinh hàng ngày, không lúc nào ngơi tay.
Hai đồ đệ cũng hoàn toàn không có ý chậm trễ trong việc sao chép, cơ hồ là mất ăn mất ngủ.
Tống Du dù sao cũng khá nhàn rỗi. Có lúc hắn đi trong núi tìm Xà Tiên, cùng lão pha trà nói chuyện phiếm, có lúc hắn lại xuống núi mua mấy con gà, con vịt giỏi đẻ trứng lên, mua thêm chút lương thực thịt khô, giấy bút mực. Hắn mua thêm chút đồ dự trữ cho Thái thần y, thường xuyên nhắc nhở bọn họ phải bảo trọng thân thể, không thể nóng vội. Tam Hoa nương nương mỗi ngày sau hoàng hôn cũng tới chỗ bọn họ một chuyến, giúp đỡ, dùng tài năng của mình để thắp đèn cho bọn họ. ...
Một trong mười tuyệt đỉnh của Trường Kinh giờ đã không còn nữa.
Hạc Tiên Lâu trước kia đông như trẩy hội, là nơi dành cho giới chức sắc, sau khi lễ tang của Vãn Giang cô nương kết thúc, hiện giờ nơi đây cũng đã đóng cửa.
Nơi này là nơi ranh giới giữa hai thành đông tây, thường có nhân vật nổi tiếng Nhã Sĩ Đạt Quan hiển quý đi qua trước cửa. Khách quen cũ cũng không khỏi dừng bước lại, nhìn về phía cửa vắng vẻ kia, nghĩ đến cuộc sống uống rượu nghe đàn trước kia ở đay, nghĩ đến tiếng đàn phảng phất đến từ trời xanh, lại còn Cầm Trung Tiên phong thái tuyệt thế kia, đều cũng không khỏi thở dài một hơi.
Ngược lại thỉnh thoảng có người hàng xóm nói rằng, ban đêm dường như họ nghe thấy tiếng đàn trong Hạc Tiên lâu truyền đến, vẫn tuyệt vời như trước, nhưng chỉ có thể nửa tỉnh nửa mê mới có thể nghe thấy.
Một khi tỉnh táo, cẩn thận theo tiếng nhạc đi tìm, nó liền biến mất không còn thấy tăm hơi.
Một người hai người nói thì có thể nhầm, nhưng không ít hàng xóm đều nói như vậy, không khỏi có chút làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, dự cảm có phải có chuyện gì kỳ dị xảy ra hay không. Cũng có vài văn nhân nghe vậy thì vui vẻ, cảm thấy Vãn Giang cô nương vẫn chưa rời đi, vẫn ở lại trông coi Hạc Tiên Lâu này. Nếu không phải vì bản tính sợ hãi, bọn họ còn muốn mang theo y phục trèo tường lẻn vào, ở trong đó qua đêm.
Về phần thị nữ đi bên cạnh Giang cô nương đêm đó, cho tới nay, đến vài tên tiểu nhị trước vẫn đi theo bọn họ cũng không ai biết bọn họ đi nơi nào.
Trường Kinh bắt đầu có tuyết rơi.
Đây cũng không phải là ngày đông chí mưa giáp tuyết, là lông ngỗng tuyết lớn.
Tuyết lớn khiến cho trời u ám. Người đi đường không ai không chắp tay rụt cổ, vội vã qua lại. Cũng có người núp vào chân tường để tránh gió, kéo thành một đoàn. Một đám người không biết có nhận ra hay không, dựa sát vào nhau để tránh giá lạnh.
Trên lầu các sát Hạc Tiên Lâu, vẫn là lầu các kiểu mở, có nữ tử đứng ở mép, vịn lan can nhìn xuống phía dưới, bông tuyết bay tán loạn, lụa trắng phiêu vũ, người đi đường phía dưới lại đều không nhìn thấy nàng.
Phía sau có tiếng bước chân.
"Năm nay không biết có bao nhiêu người chết vì cái lạnh."
Nữ tử cũng không quay đầu lại nói, thanh âm ôn nhu mà an tĩnh.
"Ngươi đúng là ở Trường Kinh đợi quá lâu, giap tiếp với người quá nhiều, đến mức tưởng mình là con người rồi."
Phía sau truyền đến thanh âm thị nữ.
"Chúng ta cũng không phải người, mùa đông này ở Trường Kinh chết bao nhiêu người, thì có liên quan gì nhiều đến chúng ta? Không phải chúng ta hại chết là được."
"Có lý..."
Thị nữ cười hì hì nói.
"Chúng ta mặc kệ sống chết của hồ ly, đế vương tướng quân Trường Kinh, thần linh Thiên Cung cũng mặc kệ bách tính, nói không chừng só người chết kia còn làm họ vui vẻ hơn. Dù sao hiện tại người đông đất ít, nếu không phải vị Yến Tiên kia, cũng đã thành tai họa, đông chết một số người, còn có thể thêm vào quỷ thành Phong Châu."
"Nhất Nhất à..."
"Ta là Tam Tam."
Bạn cần đăng nhập để bình luận