Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 619: Động Tác Duyên Dáng

Bọn chúng cảm thấy dường như ánh mắt của cả hai bên lúc này đang biến thành thực thể có hình dạng, biến thành một sợi có thể giết chết nó ngay khi chạm vào, chúng đang đan chéo nhau trên không, trong khi nó buộc phải bước qua thế trận vô hình này.
Tống Du không vội, và kiếm khách cũng chẳng gấp. Hai người đang đợi đạo đồng rời đi. Mèo Tam Hoa cũng đứng ở trước mặt Tống Du, chỉ đứng bằng hai chân sau và hai chân trước vịn vào bàn trong lúc đối mặt với nhóm đạo nhân trung niên, ánh mắt linh động đảo tới đảo lui, không biết nó đang suy nghĩ chuyện gì.
Một tiếng động vang dội vang lên ngay tích tắc đó.
"Bành!"
Hóa ra là vị quan chủ mới vừa hỏi Tống Du tình trạng của quan chủ Lôi Thanh Quan thế nào, hắn không để ý đến hai đạo đồng còn chưa rời đi, hoặc muốn nhân lúc hai đạo đồng nọ chưa rời đi mà giơ tay bàn lên vỗ mạnh vào bàn.
Đột nhiên không khí trong cung điện như bị bóp méo. Một vòng tròn sương mù đen dày đặc nồng đậm nổ ra từ chiếc bàn dài và tan biến vào không trung ngay lập tức.
"Hô!"
Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết. Hơn mười quỷ ảnh hiện ra từ màn sương đen. Quỳ ảnh gầy trơ xương như cái que gỗ, nhưng ngón tay chúng lại cực dài đi cùng với móng tay sắc nhọn, chúng có tóc dài và răng nanh, và trông chẳng khác nào quỷ dạ xoa. Có già có trẻ, có nam có nữ, nói thì chậm, nhưng trên thực tế trong nháy mắt chúng đã chui ra khỏi màn sương đen, hét lên bằng chất giọng the thé và vặn vẹo nhào về phía Tống Du.
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ không phản ứng kịp.
Ngược lại có thể thấy ánh mắt Tam Hoa Miêu đứng trước mặt Tống Du như đông cứng lại, đôi con ngươi co rút, ảnh phản chiếu chuyển động của những quỷ ảnh này trong mắt nó chậm vô cùng, thế là trong nháy mắt nó gồng mình nhảy lên bàn, tuy động tác châm rãi nhưng cực kì duyên dáng và đẹp mắt.
Tam Hoa Miêu hít một hơi, há miệng nhổ ra.
Một loạt các hành động diễn ra chỉ trong nháy mắt.
"Bồng!"
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Ánh sáng trong đại sảnh vốn đã mờ nhạt bỗng nhiên được ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt của mọi người cũng được chiếu sáng rõ ràng, cảm giác như gió nóng suýt đập vào mặt mình trong khi đạo bào bị thổi bay.
Ngọn lửa và dương khí đều là cách khắc chế hiệu quả nhất đối với âm quỷ, Tam Hoa Miêu là một đồng tu âm dương, bản thân nó có cả hai loại linh lực âm dương, lại am hiểu về hỏa pháp, giờ phút này hai thế lực như chồng chéo lên nhau, sao bọn hắn có thể đối phó được?
Hai con yếu nhất trong số hơn mười quỷ ảnh gần như bị đốt thành tro ngay lập tức, bốn hoặc năm con còn lại nhào tới trước hơn một thước rồi cũng dần bị đốt thành tro bụi. Chỉ còn lại nột nửa sống sót, nhưng không tránh khỏi bị ngọn lửa thiêu rụi, chúng hét lên đau đớn trong lúc uốn éo không ngừng, thế là vội vàng quay lưng và rút lui với tốc độ còn nhanh hơn khi vồ đến.
"Hả?"
Suốt quá trình đạo nhân trung niên như chưa thôi hoảng sợ. Gần như cùng lúc đó -
"Xuy!"
Kiếm khách cạnh đã rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm bao phủ trong màn sương lạnh, tỏa ra luồng sáng lấp lánh rực rỡ nhưng sâu thẳng và lạnh lẽo. Rõ ràng sắc trời lúc này xám xịt, nhưng vầng sáng không ngừng lay động dườg như đã làm lóa mắt tất cả mọi người trong cung điện.
Một đạo nhân trung niên khác đứng dậy rồi đập bàn, ống tay áo hắn phất lên.
"Xoát!"
Một cơn gió đen đánh úp vào kiếm khách.
Kiếm khách cầm kiếm nghiêng người tránh thoát được, ngay lập tức cơn gió đen sắc bén kia đánh vào bàn và tấm nệm hương bồ nơi hắn đang ngồi.
"Xuy xuy..."
Tiếng động giống khi cho rau cải còn nước vào chảo dầu.
Kiếm khách liếc nhìn qua khóe mắt, hắn thấy phân nửa tấm nệm hương bồ mình đang ngồi lúc đầu đã biến mất, tuy có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng ban đầu của chiếc bàn gỗ, nhưng nó cũng bị bao phủ bởi những bong bóng trắng dày đặc đang nhanh chóng tan biến.
"Phanh!"
Lại có thêm một đạo nhân trung niên khác cầm lấy chiếc đĩa trên bàn trước mặt, đập mạnh xuống bàn, lập tức chiếc đĩa vỡ thành từng mảnh vụn, sau đó đạo nhân vung tay lên, tất cả các mảnh vụn đều bay ào ào về phía trước.
E rằng ngay cả những bậc thầy am hiểu ám khí nhất trên giang hồ cũng không thể luyện được đến tốc độ đáng kinh ngạc như hắn. Nhưng cùng lúc đó kiếm khách khua thanh trường kiếm của mình.
"Ding-ding-dang-dang..."
Thanh trường kiếm phản chiếu ánh sáng trắng như tuyết và nối chúng lại với nhau, như thể ngay cả nước cũng không thể xen vào được. Tất cả mảnh vỡ đều bị trường kiếm đánh bay, hoặc biến thành bột phấn ngay tại chỗ, hoặc văng ra rồi bắn lên tung tóe, va vào cây cột bên cạnh, cắm vào trong, không cắm sâu nhưng cũng không cạc nào rơi xuống đất.
"..."
Kiếm khách không chém bay mảnh vụn cuối cùng mà dùng kiếm chém ngang nó theo hướng ngược lại.
"Ba..."
Mảnh vỡ này bay về phía đạo nhân trung niên phía trước.
"!!"
Đạo nhân đột nhiên trợn to hai mắt, tuy nội tâm hắn gào lên điên cuồng mau trốn đi, nhưng hắn không phải hiệp sĩ chốn giang hồ, chỉ hiểu biết chút ít đạo pháp thì làm sao có thể tránh thoát được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận