Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 281: Khi Nào Thì Đi?

Mắt Tam Hoa Miêu giống như hổ phách, nó nhìn chằm chằm hắn:
"Chúng ta phải đi tìm yêu quái kia ư?"
"Chúng ta có thể đi, nhưng đó không phải là nhiệm vụ của chúng ta."
"Nghe không hiểu."
"Ta nghe nói thành Trường Kinh có miếu Thành Hoàng thờ phụng một vị thần tiên khác, cho nên ta nghĩ trước tiên chúng ta nên đến đó viếng thăm một chút."
"Khi nào thì đi?"
"Tam Hoa Miêu cũng muốn đi sao?"
"Muốn!"
"Đợi một lát nữa chúng ta đi."
"A..."
Miêu Nhi quay lại, tiếp tục ngậm quả bóng bên cạnh vào miệng. ...
Lúc xế chiều, ánh sáng mặt trời rọi vào khiến người mơ màng buồn ngủ. Lúc này người không nhàn rỗi đều đang bận rộn, trong khi người nhàn rỗi đều đang nghỉ trưa, chỉ có số ít người thật sự có chuyện muốn thắp hương hoặc không có thói quen ngủ trưa mới có thể đến Miếu Thành Hoàng vào lúc này.
Miếu Thành Hoàng nằm trên một sườn đồi nhỏ.
Lần này Tống Du rút kinh nghiệm từ lần tiếp xúc với Chu Lôi Công dạo trước, dù thế nào đi chăng nữa, trước tiên vẫn phải giữ lễ tiết đến nơi đến chốn, vì thế lúc ở bên ngoài hắn đã mua ba nén hương, định kính cho Thành Hoàng, tránh cho Thành Hoàng đại nhân nói hắn vô lễ.
Bất quá vừa định tiến lại gần, lại có người ngăn cản hắn.
"Hậu sinh!"
Người ngăn cản hắn là một lão trượng. Lão trượng này nhìn qua giống như là người trông coi miếu, dường như lại không giống lắm, tuổi tác không nhỏ, hắn bày một quầy hàng chuyên bán hương ngay trước cổng Miếu Thành Hoàng, người lui tới đều phải mua hương từ chỗ hắn.
"Muốn thắp hương ở chỗ này cũng không thể tự mình mang hương đến, hương tự mang đến sẽ không linh nghiệm!"
Tống Du nghe được đương nhiên sửng sốt không thôi. Thuyết pháp này cũng mới lạ ghê.
Vì thế hắn xoay người cười hành lễ với lão trượng này, lại hỏi:
"Xin hỏi lão trượng, vì sao hương từ bên ngoài mang vào lại không linh nghiệm? Có quy tắc gì cần đặc biệt chú trọng khi đến đây ư?"
"Ngươi không thành tâm!"
"Vì sao mang hương từ bên ngoài đến lại bị cho là không thành tâm nhỉ?"
"Hương của chúng ta tốt hơn!"
"Hóa ra là vậy ư."
Tống Du hiểu ra thì cười thành tiếng, lại nhìn hương mình mới mua, nói với lão trượng:
"Tại hạ chỉ đến cầu được an yên, không cầu linh nghiệm."
"Cũng không được!"
Lão trượng đột nhiên trở nên nóng nảy, hắn trừng mắt nhìn lại, trộng bộ dạng cũng có đôi chút hung ác hơn:
"Hương mang đến từ bên ngoài chỉ có thể đốt ở bên ngoài, chỉ có thể cắm ở ven đường này thôi, nếu muốn đi vào trong đốt thì chỉ có thể mua hương từ chỗ ta, ngươi mang hương của mình vào đốt là bất kính với Thành Hoàng lão gia, nếu đã vậy ta cũng không thể để cho ngươi vào trong!"
Ngay lập tức làm ra vẻ như muốn xông đến lôi hắn ra ngoài.
"..."
Tống Du nhìn vị lão nhân này, hắn dừng bước, suy nghĩ một chút, lúc này mới mỉm cười:
"Vậy tại hạ đành mua ba nén nhang chỗ lão trượng vậy. Nhưng tại hạ mới đến Trường Kinh, cũng không quen thuộc với Thành Hoàng lão gia, không biết lão trượng có thể giới thiệu cho tại hạ nghe một chút hay không, tránh cho sơ ý thất kính với Thành Hoàng lão gia."
"Ngươi thắp hương, sau đó kính thần!"
Mặc dù lão trượng nói như vậy, nhưng thấy người này cầm tiền trong tay nhưng không có ý muốn mua, thế là lại chỉ vào bên cạnh rồi nói:
"Ngươi mua loại hương lớn này thì ta sẽ nói cho ngươi nghe."
"Loại hương lớn đó bao nhiêu tiền?"
"Trăm tiền một cây."
"Giá đắt quá."
"Dùng loại này mới linh nghiệm!"
"Vậy được thôi..."
Tống Du suy nghĩ một chút, cất đồng tiền trở lại bọc áo, lại lấy ra một khối bạc nhỏ trong tay áo, nhìn sơ qua khoảng chừng ba bốn đồng, nhưng vẫn cầm trong tay.
"Thành Hoàng lão gia hiện tại trước kia là quốc trượng của Hoàng Đế bệ hạ vừa thượng vị, có điều cơ thể của vị quốc trượng này không khỏe mạnh lắm, vào ngày Hoàng Hậu nương nương được sắc phong thành hoàng hậu, hắn vốn nên hưởng phúc, nhưng lại vì vui sướng quá độ mà đột nhiên ngất xỉu mãi vẫn không tỉnh lại, cứ thế mà chết luôn. Lúc ấy Hoàng Đế bệ hạ cũng rất đau buồn nên phong hắn làm Thành Hoàng thành Trường Kinh, hưởng hương khói thành Trường Kinh."
"Chuyện là vậy sao..."
"Không tin thì ngươi đi hỏi người khác thử xem!"
"Ban đầu Trường Kinh không có Thành Hoàng sao?"
"Sao lại không có được? Đương nhiên là có!"
"Vậy Thành Hoàng lão gia lúc trước đâu?"
"Nhất định là được thăng chức rồi chứ gì nữa!"
"Cảm ơn lão trượng."
Tống Du cười tủm tỉm, đưa khối bạc này cho hắn, mua ba cây hương lớn:
"Có thể mang Miêu Nhi theo vào được không?"
"Miêu Nhi..."
"Lão trượng không cần thối tiền lại cho ta đâu."
"Đừng để nó nhảy lên bàn thờ!"
"Đương nhiên rồi..."
Lúc này đạo nhân mới đi lên bậc thang đá. Nhưng đi được một nửa, Tam Hoa Miêu lặng lẽ kéo ống quần hắn, sau đó ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt lo lắng. Con mèo nhỏ này thật là...
Tống Du lắc đầu, nói với nó:
"Là tiền giả thôi."
Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Không hổ từng là quốc trượng, gian Miếu Thành Hoàng này rất lớn, thậm chí còn lớn hơn rất nhiều chùa chiền, nguy nga lộng lẫy, khí thế rất lớn. Đi vào trong trước tiên phải đi qua một cái đền thờ, sau đó là một khoảng sân nhỏ, cạnh sân có ngôi miếu nhỏ cao bằng nửa người, thờ cúng các loại tiểu thần như thổ địa, chính điện ngay phía trước được trang hoàng với cột đỏ tường vàng ngói lưu ly, cửa miếu mở rộng, vị được cung phụng ngay chính giữa chính là Thành Hoàng lão gia, hai vị phụ quan ở bên cạnh, bên phải thần điện là tượng thần của sáu vị võ quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận