Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 687: Một Đêm

Mùa xuân vẫn còn lạnh.
Tống Du đã là hồi lâu không ngủ, hôm nay ngả lưng xuống, lót thảm lông, bọc thảm, ngủ một giấc.
Ngay cả giấc mơ cũng không thể quấy rầy hắn.
Lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm, trời sẽ không sáng, đỉnh đầu và phía tây vẫn còn tối, phía đông đã hiện ra ánh sáng. Cơ hồ mở mắt chưa được bao lâu, liền có một luồng nắng sớm bắn ra, dọc theo mặt đất bằng phẳng vẫn nghiêng nghiêng bắn về phía bầu trời trên đỉnh đầu, là màu đỏ bừng bừng sức sống.
Nắng sớm chậm rãi đi xuống, mạ nhiễm núi đá.
Chỉ trong vòng một đêm, trên mặt đất phía trước đã xuất hiện một ngọn núi đá nguy nga hùng tráng. ...
Núi đá nguy nga hùng tráng, nhưng không hề thô sơ, nó chiếm diện tích của hơn một nữa khu vực phía trước.
Khắp nơi đều là một mảnh bằng phẳng, tầm mắt nhìn lên, đến một chỗ nhấp nhô cũng không có. Đây không chỉ là nơi nhấp nhô duy nhất ở khu vực này, đồng thời cũng là ngọn núi duy nhất.
Ngọn núi này không phải ngọn núi đất, cũng không phải núi thấp, nó giống như một tảng đá lớn màu trắng xóm. Nếu nói nó cao bao nhiêu, đương nhiên nó thua xa những dãy núi trùng điệp liên tiếp trên cao nguyên sơn mạch. Nhưng nó lại bất ngờ mọc lên từ mặt đất, không nằm trên cao nguyên cũng không nằm trên những ngọn núi khác, nó rõ ràng chỉ là một ngọn núi đơn độc trên đất bằng. Độ cao như vậy cũng coi như đã rất cao rồi, nếu như là ngày sương mù, chỉ e đỉnh núi có thể xuyên thấu tầng mây.
Ngọn núi này không hề bóng loáng, nhưng nó lại rất dốc. Ở trên núi, trừ những cây tùng cổ cắm rễ trong những khe đá ra, hầu như không có bất cứ thực vật nào khác. . Ở phía trên mảnh đất bình nguyên mênh mông bát ngày này, sự xuất hiện của nó rất đột ngột, giống như vẽ thêm vào con mắt, khiến nơi này như trở thành trung tâm của khoảng trời đất này, khiến cho thị giác người nhìn cảm thấy rung động mãnh liệt.
Một ngọn núi như vậy, cho dù đứng ở nơi khác nhìn vào cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên, huống chi đứng ở ngay tại đây.
Huống chi nó chỉ sinh ra trong một đêm.
"..."
Trong ánh mắt của kiếm khách tràn ngập sự rung động.
Đạo sĩ thấy vậy, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, thán phục.
Sơn thần Bình Châu quả thật dụng tâm.
"Đi tới đó xem sao."
"Được!"
Đám người lập tức đứng lên, thu dọn hành lý, đi về phía ngọn núi đá nguy nga ở phía trước.
Ngày hôm qua vốn phải đi rất xa, nhưng sáng hôm nay, nhìn vào lại thấy ngọn núi này giống như đã ở ngay trước mắt. Nó chiếm cứ phần lớn tầm nhìn, tạo cho người ta cảm giác bức bách giống như đập thẳng vào mặt.
Nhìn từ xa, chỉ cảm thấy khí thế của nó vô cùng oai hùng.
Đi tới gần quan sát, mới cảm thấy hiểm trở khó mà leo lên được.
Đi vòng quanh ngọn núi một vòng, mới biết ngọn núi này có diện tích rộng lớn tới chừng nào.
Cho dù đặt ngọn núi này ở chỗ nào, nó đều có thể trở thành danh lam thắng cảnh của khu vực đó. Cũng vì một bức thư mà đạo sĩ phải mượn ngọn núi sâu mấy trăm dặm này ở Bình Châu tới một nơi không có núi lớn là Quy QUận, Hòa Châu.
Kiếm khách rung động, đạo sĩ cũng như vậy.
Thế nhưng tiễn đưa ngàn dặm, cuối cùng cũng có lúc từ biệt. Hiện tại, chuyện ở Tuyết Nguyên đã giải quyết xong, cũng đã đến lúc bọn hắn từ biệt nhau.
"Thư đại hiệp."
Tống Du xoay người nói với kiếm khách.
"Nơi này chính là biên giới Hòa Châu, ngươi đi Quang Châu, phải xuôi về hướng Nam. Ta và Tam Hoa nương nương phải tiếp tục đi về hướng Bắc, chúng ta từ biệt ở dưới chân ngọn núi này thôi."
"Được!"
Kiếm khách cũng rất dứt khoát, chắp tay với hắn.
"Chúc tiên sinh đi lên phương Bắc thuận lộ bình an!"
Từ biệt ở nơi này, ngược lại chính là một chuyện tốt.
"Cũng mong túc hạ thuận lợi tìm được người thân, sớm ngày tìm được kiếm đạo của bản thân, ta và Tam Hoa nương nương sẽ chú ý về truyền thuyết của ngươi trong giang hồ."
Tống Du nói.
"Đa tạ đã đưa tiễn."
"Mong có duyên gặp lại."
"Thư mỗ, có duyên gặp lại-"
Đoạn đường này, đoàn người đã đi hết Hòa Châu, đâu chỉ dừng lại ở ngàn dặm, cho dù có kiếm khách đồng hành và bảo vệ, hoặc có đạo sĩ chỉ điểm, mọi chuyện đều không hề dễ dàng. Một đường trừ yêu diệt ma, những chuyện trải qua không hề tầm thường, chỉ là cả hai người và Tam Hoa nương nương đều không nói nhiều những lời cảm tạ hay ngượng ngùng, hai bên hành lễ với nhau, coi như đã nói lời từ biệt.
Kiếm khách lật người leo lên ngựa, đi về phía con đường phía sau.
Bên cạnh ngọn núi giờ chỉ còn lại một người một ngựa một mèo. Con ngựa dường như không có cảm xúc gì, nó cúi đầu ăn cỏ, ánh mắt con mèo dõi theo một người một ngựa đã đi xa, đạo sĩ thu hồi tầm mắt của mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi lớn.
"Phù..."
Chỉ thấy đạo sĩ thổi một hơi về phía ngọn núi.
"Soạt..."
Mảnh đá vụn lăn từ trên núi xuống, một ngọn núi vốn lồi ra giờ đã biến thành một tấm bia đá, mọc lên ở giữa ngọn núi.
Trên bia đá viết một hàng chữ.
Tháng 2 năm Minh Đức thứ 6, Thư Nhất Phàm và hắc mã mượn ngọn núi này của Sơn Thần Bình Châu để trấn yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận