Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 954: Du Ký

Tống Du vừa mới lấy y kinh trong bọc hành lý ra, đặt ở dưới đáy của túi ống, chung chỗ với chỗ hắn để cuốn du ký mình viết. Lúc hắn đi xuống lầu, nữ hiệp nhà bên đang nói chuyện với Tam Hoa nương nương, một người một mèo có có tính tình hiếu học, đương nhiên đang thảo luận chuyện học tập.
Nhìn thấy Tống Du, nữ hiệp nhà bên liền ngẩng đầu lên nói với hắn.
"Ai cắm hoa lê ở trước cửa nhà của các ngươi thế?"
"Là hoa mai, mai trắng."
Tống Du nói.
"Có lẽ là một vị cố nhân nào đó ngắt mai tới gặp, kết quả lại không gặp được, mất hứng trở về, thế là người nọ để lại một cành mai, nói rằng bản thân đã từng tới đây."
"Rất có khả năng chính là những kẻ sĩ văn nhã ở Trường Kinh."
"Có lẽ vậy."
Ở chỗ của Tống Du không có bình hoa, hắn chỉ đành lấy một bình gốm đựng trà cao hẹp, đổ nước sau đó cắm hoa vào đó, sau đó hỏi Ngô nữ hiệp.
"Nữ hiệp về từ khi nào thế?"
"Mới hai ngày nay."
"Hai ngày nay? Xem ra đã báo được thù rồi à?"
"Vẫn chưa, phải xác định lần cuối, mạng người quan trọng, không thể lấy ra đùa."
Ngô nữ hiệp nói xong, nghiêng người chắp tay với hắn.
"Có chuyện này mong đạo trưởng giúp đỡ giải đáp."
"Ngô nữ hiệp trời sinh phóng khoáng, hơn xa người thường, có chuyện gì cần tới một đạo sĩ giả như ta giải đáp chứ?"
Tống Du nghe vậy, cảm thấy tò mò.
Con mèo bên cạnh cũng ngoảnh đầu sang nhìn nàng chằm chằm.
Nó muốn xem thử nàng có vấn đề gì nghi ngờ nhưng lại không hỏi lão sư là nó mà lại đi hỏi đạo sĩ nhà mình.
"Có!"
Biểu cảm Ngô nữ hiệp lạnh nhạt, nàng quay đầu lại nhìn một cái, đứng dậy đi đóng cửa, sau đó mới ngồi xuống nói.
"Ta đã điều tra rõ kẻ đứng sau hãm hại phụ thân ta, giết hại cả nhà ta 20 năm trước, chỉ là dù sao chuyện cũng đã trôi qua 20 năm, có người đã chết già nhưng người nhà kẻ nọ vẫn còn sống, có người vẫn còn sống, nhà cao cửa rộng, ngươi là đạo sĩ, ngươi nói thử xem, ta nên để cha nợ con trả, diệt trừ hậu hoạn về sau hay là để oan có đầu, nợ có chủ..."
Tống Du nghe vậy chợt thấy hoảng hốt.
Hắn cảm thấy dường như đã quay trở về nghĩa trang 5,6 năm trước.
"Tại hạ là đạo sĩ, đương nhiên không muốn nhìn thấy những sinh mệnh còn sống sờ sờ cứ như thế mất đi, cũng không muốn hai tay nữ hiệp dính đầy máu tươi."
Tống Du thành thực trả lời, thể hiện thái độ của mình, sau đó hắn nhanh chóng nhìn sang nàng, nhìn thấy trong ánh mắt bình tĩnh của nàng hiện lên vẻ do dự, liền cười nói.
"Tuy nhiên huyết hải thâm thù sao có thể bị ảnh hưởng bởi vài lời của ta được, nữ hiệp phải tự mình đưa ra quyết định, ta thấy, trong lòng nữ hiệp đã có quyết định từ sớm rồi."
"Đã có quyết định từ sớm à? Nếu ta đã quyết định từ sớm, hà cớ gì còn tới hỏi ngươi?"
Ngô nữ hiệp nói, lấy ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
"Đây là lần đầu tiên ta tới tìm ngươi giúp đỡ, ngươi không được cười đùa cợt nhã."
"Lời này của nữ hiệp sai rồi, có đôi khi người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê."
Tống Du khẽ cúi đầu hành lễ.
"Không dám khinh thường chuyện của nữ hiệp, nếu như nữ hiệp rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể đưa ra quyết định, có lẽ tại hạ có một phương pháp đơn giản có thể giúp được nữ hiệp."
"Cách gì?"
"Vô cùng đơn giản..."
Tống Du không chút hoảng loạn, hắn đưa tay vào trong áo lấy một đồng xu ra.
Ngay lập tức đã hấp dẫn tầm mắt của nữ hiệp và con mèo.
"Đây là một đồng Minh Đức Thông Bảo bằng phẳng, một mặt viết bốn chữ 'Minh Đức Thông Bảo', chúng ta hãy coi như đây là mặt trước, mặt còn lại khắc hoa văn nhật nguyệt, chúng ta sẽ coi đây là mặt sau. Nữ hiệp đang có hai sự lựa chọn khó khăn, hay nghĩ kỹ ở trong lòng suy nghĩ nào là mặt trước, suy nghĩ nào là mặt sau, coi thử mặt nào sẽ nằm ở trên."
Tống Du nói.
"Như vậy thì thế nào?"
"Để ông trời quyết định à?"
"Đúng, cũng không đúng."
"Có ý gì?"
"Chỉ là nhờ ông trời giúp đỡ mà thôi."
"Thần thần quỷ quỷ..."
Ngô nữ hiệp nhíu mày, xuất phát từ lòng tin với bạn cũ, nàng vẫn làm theo.
"Nếu như mặt trước lên trên, ta sẽ oan có đầu nợ có chủ, chỉ đi tìm chủ nợ, nếu mặt sau lên trên, ta sẽ làm theo quy tắc trên giang hồ, kẻ nào hại cả nhà ta, ta sẽ hồi báo lại như vậy."
"Được."
Tống Du mỉm cười, nhẹ nhàng tung đồng xu lên.
"Keng!"
Đồng xu bay lên.
Ngô nữ hiệp và con mèo đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đồng xu đang nhảy múa giữa không trung.
Đôi mắt con mèo mở rất lớn.
Nữ hiệp cũng nhìn không chớp mắt.
Chỉ thấy đồng xu xoay vòng rất nhanh trong không trung, tung lên rồi rơi xuống, mãi đến khi nó rơi vào trong tay của đạo sĩ.
"Soạt."
Con mèo lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía học trò mình.
Biểu cảm của Ngô nữ hiệp lập tức nặng nề.
Với thị lực của Tam Hoa nương nương, tốc độ đồng xu xoay vòng trên không trung chỉ là một động tác chậm, huống chi Tam Hoa nương nương rất có năng lực giữ tiền, đương nhiên nó có thể nhìn thấy rất rõ. Còn Ngô nữ hiệp mặc dù là phàm nhân, nhưng nàng đã tập võ từ nhỏ, vì thế đã luyện ra năng lực phản ứng và thị lực mạnh mẽ, nên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng là mặt nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận