Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 168: Kiếm Khách Trẻ Tuổi

"Tại hạ bất quá một sơn gian ẩn sĩ, du ngoạn thiên hạ, ngắm nhìn thế giới, tu hành tu tâm."
Tống Du như đã hiểu ý hắn, cũng nói:
"Chuyện hôm nay mà túc hạ kể, ta sẽ tính là trải nghiệm hôm nay của ta."
"Tiên sinh có biết ở Triệu Châu có vị danh nhân giang hồ, tên là Lâm Đức Hải, người giang hồ gọi là Đoạn Sơn Đao, chính là môn chủ đại phái đẹ nhất Triệu Châu – Hàn Giang Môn, cũng là giang hồ số một Triệu Châu, đã từng đem một thanh hàn thiết Quỷ Đầu Đao tung hoành toàn bộ giang hồ Đại Yến, chỉ đánh hòa ba lần, chưa từng thua trận, trở lại Triệu Châu sau được gọi là đệ nhất thiên hạ đao, chỉ nghe được tiếng người khác phản đối, chứ không có ai tìm đến cửa."
Kiếm khách giống như đang kể chuyện với một người vô cùng thân quen, mỗi khi nói một câu, phần chân mày nhíu chặt cũng giãn ra đôi chút:
"Người này đao pháp rất ác liệt, đại khai đại hợp, vừa đánh nhau, như cuồng phong vũ bão, tuyệt đối không nhận thua, mà người khác như đao, dù tự đại nhưng cũng phóng khoáng kiêu ngạo, làm người hào phóng, đao khách vô song, không biết bao nhiêu người trên giang hồ tôn sùng là anh hùng hào kiệt, thần tượng trong lòng."
"Triệu Châu quá xa, huống chi tại hạ cũng không hiểu chuyện giang hồ."
Tống Du đáp.
"Tiên sinh không biết chuyện giang hồ, chắc cũng từng nghe qua cái tên đó trong ân oán giang hồ chứ?"
Kiếm khách lắc đầu một cái:
"Không phải là ai giết ai, ai kết thù với ai, những chuyện thế này trên giang hồ có vô số, thật thật giả giả, nhưng người trong giang hồ thích nghe nhất là những chuyện thế này."
"Đã từng nghe các học giả nói qua rồi."
"Hai mươi năm trước, Lâm Đức Hải kết thù với cha ta, đã mấy lần không thể hòa giả, có một ngày buổi tối hắn uống rượu say, xách một thanh hàn thiết đao giết cả nhà ta, mà ta chỉ có thể ở cạnh nhìn."
Ánh mắt kiếm khách càng thêm bình tĩnh, thậm chí nói tới đoạn này, mép còn mang theo một nụ cười:
"Đây là chuyện thường xuyên được nghe, nhưng ở trên giang hồ chân chính có rất ít người có thể ác độc tới mức này. Lúc ấy cũng coi là khiến toàn bộ giang hồ phải ngạc nhiên, sợ hãi."
"Túc hạ làm thế nào mới tránh được một kiếp vậy?"
"Tránh thoát một kiếp? Ôi..."
"Không phải sao?"
"Không phải."
Ánh mắt kiếm khách trẻ tuổi không khỏi hơi nheo lại, thật giống như rơi vào trong hồi ức:
"Lâm Đức Hải là tuyệt thế đao khách, tự xưng là vô địch thiên hạ, cả người kiêu ngạo, sau khi uống rượu lại nhìn đời bằng nửa con mắt, sao có thể giết một đứa bé được đây?"
"Hắn bỏ qua ngươi?"
"Ta đứng ở bên cạnh..."
Kiếm khách trẻ tuổi cười lắc đầu:
"Hắn không chỉ có bỏ qua ta, sau khi hắn giết người xong, còn nói với ta, nói hắn tên là Lâm Đức Hải, đến từ Giang Hàn Môn ở Triệu Châu, kêu ta tập võ thật tốt, sau khi lớn lên tốt nhất là tới tìm hắn trả thù, tiên sinh thấy hắn có phải rất ngu hay không?"
"Cũng có thể là thứ khác."
"Sau đó trong hai mươi năm, ta thường nghe sự tích của hắn, cũng thường nằm mơ mơ thấy hắn."
Kiếm khách trẻ tuổi ngửa đầu cười nói:
"Ha ha! Theo ta, cây đao của hắn là đệ nhất thiên hạ, thiên hạ này khó có người được gọi là anh hùng hào kiệt như hắn!"
"Cho nên túc hạ đi báo thù."
"Đúng vậy."
"Túc hạ nghĩ kết quả thế nào?"
"Thư mỗ mặc dù trẻ tuổi, nhưng mỗi ngày khổ luyện, một ngày khổ công hơn hai ngày của người khác, thời gian luyện kiếm không thua kém các tiền bối trong giang hồ."
Kiếm khách trẻ tuổi bình tĩnh, lý trí:
"Cuộc đại hội Liễu Giang lần này, trừ môn phái lớn nhất Tây Bắc và Đông Bắc không tới, có vẻ các môn phái trên giang hồ đều tới, hầu như các giáo phái trong giang hồ đều đến, trên Yến Tiên Đài, ta mặt dày chọn không ít người, cũng thấy không ít người. Theo ta, trên giang hồ không có mấy người có thể đánh bại thanh kiếm của ta."
"Túc hạ quả là tuyệt thế kiếm khách."
"Nhưng mà môn đồ Hàn Giang Môn rất đông, không thiếu cao thủ trong giang hôg, nếu chỉ là một mình Lâm Đức Hải..."
Kiếm khách lắc đầu cười một tiếng:
"Ta nói ta có bảy thành phần thắng, người khác nhất định không tin."
Tống Du gật đầu một cái, sẵn sàng tin tưởng.
Kiếm khách trước mặt này cũng không phải là gà mờ, vừa hay ở đại hội Liễu Giang hắn có thể đánh bại vô số cao thủ, có cả người trẻ, cũng có cả các tiền bối có kinh nghiệm phong phú, dù thế nào thì hắn cũng đang chạm tới đỉnh mốc của võ nghệ, là người thuộc nhóm đại sư. Ngoài ra việc trả thù cũng không phải chuyện có thể coi thường, phải đặc biệt chú ý, điều tra nhiều mặt, cẩn thận suy tính, hắn không những không thể cuồng vọng, người cẩn thận thậm chí còn phải để cho mình một đường lui, hắn biết rõ bản lĩnh của Lâm Đức Hải, sùng bái hắn vì hắn là đao khách đệ nhất thiên hạ, còn dám nói ra bảy thành phần thắng, cũng rất có ý trí.
Lúc này kiếm khách lại lắc đầu:
"Có lẽ phải ăn miếng trả miếng, răng đền răng mắt đền mắt, nhưng khó lắm."
Ăn miếng trả miếng, mắt đền mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận