Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 760: Bữa Tiệc Chiếu

"Không hề lừa dối Tam Hoa nương nương."
Ánh mắt mèo Tam Hoa lấp lánh, cũng vì nó đang ngậm lá cờ nên không tiện nói chuyện, lúc này nó mới thu hồi tầm mắt, đi theo sau hắn bước về phía cổng thành.
Ấm một tiếng, cửa thành được mở ra.
Binh tướng đứng đầy ở bên trong, không ai nói chuyện, tất cả đều hướng tầm mắt về phía bọn hắn. ...
Người trong quân khi đánh thắng trận sẽ có truyền thống tổ chức tiệc ăn mừng, huống chi thắng lớn như vậy, đương nhiên càng phải tổ chức yến tiệc.
Mặc dù Tống Du không phải người luyện võ, nhưng hắn cũng không từ chối.
Điều kiện trong quân đội đơn giản, cũng đã gần như một bữa tiệc chiếu chính thức.
Tại sao lại gọi là bữa tiệc chiếu?
Người cổ đại ăn cơm không cần bàn ghế, khi tổ chức tiệc tùng, người ta thường trải một tấm vải thô ở trong nhà, gọi là diên (chiếu), sau đó lại trải một lớp vải mịn lên, gọi là tịch (tiệc), ghép hai chữ này lại là tiệc chiếu. Tuy nhiên hiện tại, người Đại Yến ăn cơm hoàn toàn đều dùng bàn ăn hoặc bàn trà, đương nhiên cũng rất ít khi dùng tới chiếu.
Trong quân không cần suy nghĩ gì đương nhiên là trải tiệc chiếu.
Mọi người sẽ chọn một căn phòng lớn, những tướng lĩnh không có ca trực trong quân, quân sư và các vị giáo úy lập công đều được mới tới, dâng rượu thịt lên, ăn một bữa no nê.
Tống Du và Tam Hoa nương nương ngồi ở vị trí chủ vị, không ngừng có người tới kính rượu.
"Tiên sinh quả thực có phong thái của thần tiên!"
Tống Du biết những tướng sĩ này bị yêu ma giày vò đã lâu, mặc dù chưa ngả xuống, nhưng cũng vô cùng mệt mỏi, hôm nay thấy hắn không những thắng lớn, mà còn tiêu diệt yêu ma một cách dễ dàng, đương nhiên sĩ khí lại càng dâng cao, tâm trạng không yên lâu ngày cũng được tiêu trừ, đương nhiên sẽ vô cùng tôn sùng hắn. Tống Du nghe vậy, mặc dù hắn không hề đắc ý vì điều đó, nhưng cũng không quá mức khiêm tốn, chỉ nói.
"Cũng nhờ công của Tam Hoa nương nương."
"Đương nhiên, đương nhiên."
Võ tướng vội vàng nâng ly với Tống Du và Tam Hoa nương nương.
"Nghe nói Tam Hoa nương nương vốn là thần miêu ở Dật Châu, xin đa tạ Tam Hoa nương nương, mạt tướng kính Tam Hoa nương nương một ly."
"Meo..."
Mèo Tam Hoa cúi đầu liếm hai miếng nước.
Trương quân sư ở bên cạnh liếc Tống Du một cái, rồi lại liếc sang Tam Hoa nương nương, trong mắt có điều suy nghĩ, giống như hiểu ra điều gì đó, hắn cũng mỉm cười, nâng ly lên nói.
"Hôm nay chúng ta ở trong thành quan chiến, lúc Tam Hoa nương nương đấu pháp với yêu quái ở bên dưới, chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng tư thế oai hùng của Tam Hoa nương nương, không hổ đã từng là thần linh, các vị cũng chớ quên Tam Hoa nương nương mới đúng."
Mèo Tam Hoa lắc tai một cái, sự bối rối lập tức biến mất không tăm hơi.
Những người khác thấy Trương quân sư như vậy, lúc ban đầu bọn hắn còn chưa hiểu, những đầu đồng loạt giật mình, biết được Tống Du rất coi trọng Tam Hoa nương nương, thế là bọn hắn cũng đều hành lễ với mèo Tam Hoa.
Đương nhiên cũng không thiếu những lời khen ngợi.
Ánh mắt của Tam Hoa nương nương càng sáng lên.
Trương quân sư bật cười nhìn cảnh tượng này, sau đó hắn nâng ly lên nói với mọi người.
"Các vị tướng quân ở lại phương Bắc đã lâu, trong đầu cũng bị người phương Bắc trói buộc, nên không biết trước khi Tam Hoa nương nương và Tống Du đi tới nơi này đã từng đi tới Hòa Châu và Tây Nam của Ngôn Châu, tiêu diệt không biết bao nhiêu yêu ma, đến cả đại yêu vương chiếm cứ Hòa Nguyên không ai sánh nổi kia cũng bị trấn áp dưới tay của Tống Du tiên sinh và Tam Hoa nương nương."
Mọi người vừa nghe vậy, đều đồng loạt vô cùng ngạc nhiên.
Tống Du thì cúi đầu đối mắt với mèo Tam Hoa.
Không ngoài dự liệu, sau đó lại có phiền phức.
May mà Trần tướng quân mở lời rất nhanh, ngăn lại định thăm dò của các võ tướng khác, Tống Du cũng vừa hay hỏi hắn.
"Tin tức của tướng quân linh thông, không biết hiện tại yêu dịch ở Quy Quận ra sao rồi?"
"Tay nghề kỳ diệu của Thái thần y đã trừ khử được dịch bệnh, nghe nói đầu mùa xuân năm nay, đại dịch ở Quy Quận đã bị khống chế, một tháng sau, ở Quy Quận đã không còn người nhiễm bệnh nữa."
Nói xong, Trần tướng quân mỉm cười.
"Trước đây, dịch bệnh là do yêu ma ở Tái Bắc là do Hòa Châu mang tới, lan vào trong quân đội chúng ta, vì thế, thành Chiếu Dạ mới bị thất thủ. Mùa đông năm ngoái, bọn chúng lại trông bầu vẽ gáo, dùng theo cách cũ, dùng lại cách đó ở thành Viễn Trị chúng ta, may mà phương pháp chữa bệnh của Thái thần y truyền tới đúng lúc, nếu không mấy trăm ngàn đại quân trong thành, cho dù có được thần linh phù hộ cũng khó tránh khỏi chịu chút phiền phức."
Một mưu sĩ ở phía dưới không nhịn được nói.
"Thái thần y quả là thiên cổ..."
Các vị tướng trong bữa tiệc hiên nhiên biết rõ về yêu dịch ở Quy Quận hơn chuyện ở Hòa Nguyên nhiều, còn có người từng uống thuốc của Thái thần y, người trong quân đội, bị thương hay mắc bệnh dịch đều là chuyện bình thường, nên rất có hứng thú với điều này. Thế là đám người lần lượt ta một câu, ngươi một câu thảo luận xôn xao, không phải nói về y đức của Thái thần y, thì chính là nói về y thuật của Thái thần y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận