Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 581: Vết Thương Nhỏ

"Một vết thương nhỏ mà thôi, tiên sinh cứ thoải mái căn dặn."
"Trên đạo quan ở dưới núi có âm sai đi ngang qua, chỉ đành vất vả túc hạ chạy một vòng, nói ở chỗ này có quỷ, mời quỷ sai tới đây."
"Ta sẽ đi ngay."
Kiếm khách không chút do dự, xoay người bước lên ngựa.
Ngựa ô thừa dịp đêm khuya nhanh chóng xuống núi.
Đạo sĩ đào mộ là người có đạo hạnh, nếu như Tống Du không đoán lầm, tu vi của hắn, thậm chí là cả một vài pháp thuật đều có liên quan tới âm quỷ. Vì vậy, sau khi chết, dường như hắn sẽ ngay lập tức biến thành quỷ.
Tuy nhiên, do mấy ngày trước, cơ thể giả của hắn đã bị giết chết, hồn phách bị tổn thương, nên sau khi hắn thành quỷ, sẽ không giống người bình thường, sau khi chết sẽ trở thành quỷ và nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường ngay, mà vẫn sẽ ủ rủ, yếu ớt.
Đêm đã khuya, ánh sao rợp trời, mặt trăng như lưỡi câu.
Phía sau, ánh lửa ngập trời, người và quỷ trò chuyện với nhau trên núi.
Chỉ là lúc này, khi đối mặt với Tống Du, đạo sĩ đào mộ hoàn toàn không còn dáng vẻ ung dung như trước, mà trở nên bối rối, sợ hãi.
"Phó Lôi Công cứu ta!"
"Cửu Thiên Huyền Đô Lôi Đình Phổ Hóa Thiên Tôn tại thượng, ta là Diêu Ngọc Sơn, quan chủ Lôi Thanh Quan, cung phụng Thiên Tôn hơn 12 năm, nơi này có yêu đạo làm hại ta, mau tới cứu mạng!"
Thế nhưng Tống Du vẫn rất bình tĩnh.
"Túc hạ có điều không biết, thứ tại hạ đốt đầu tiên chính là bức tường thần đó, túc hạ có gọi cũng không ai trả lời."
"Ngươi dám thiêu hủy tượng thần!"
"Thần xuất thân là con người, con người thờ thờ linh, nếu như thần linh không linh, bất cứ người dân nào cũng đều có thể thiêu hủy tường thần."
Tống Du nói.
"Nếu như thần linh dám trách tội, càng không xứng làm thần."
"Ngươi..."
"Túc hạ còn lời gì muốn nói không?"
"Ngươi... ngươi không phải muốn biết tại sao ta lại thiết kế để Tào gia tiểu nương tử và Đinh gia trưởng tôn cử hành minh hôn, sau đó lại muốn hạ táng khi nàng ta còn sống ư?" Quỷ hồn của đạo sĩ đào mộ nói.
"Bây giờ túc hạ chịu nói rồi à?"
"Người đồng ý để ta rời đi, ta sẽ nói cho ngươi nghe."
"..."
Tống Du nhìn hắn, chỉ khẽ mỉm cười.
"Thế nào?"
Sắc mặt đạo sĩ đào mộ cứng lại.
"Túc hạ hiểu lầm rồi."
Tống Du cười, nói với hắn.
"Thực ra ta cũng không phải có hứng thú tới mức đó."
"..."
Lúc này, âm sai đã lên núi.
"Kẻ nào gọi ta?"
"Nơi nào có quỷ?"
Hai tiếng liên tiếp vang lên, giọng nói sắc bén.
Chỉ là vẫn không đủ can đảm.
Xoay người nhìn sang thì thấy vài lão quỷ mặc soa phục, chúng vừa nói chuyện vừa Tống Du, vừa hướng ánh mắt nhìn về phía đạo quan đang bốc cháy ở bên cạnh.
Ngọn lửa này có nhiệt độ kinh người, có chứa một loại linh lực khiến trong lòng bọn chúng sợ hãi, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cả người nóng hổi.
"Gặp... gặp mặt tiên nhân."
"Không phải tiên nhân."
Tống Du đáp lễ, nói.
"Tại hạ họ Tống tên Du, người huyện Linh Tuyền, Dật Châu, phát hiện ở đây có yêu đạo làm chuyện ác, tội ác tày trời, vì vậy mới mời các vị tới đưa hắn về Quỷ thành Nghiệp Sơn.
"Không phải tiên nhân, tại sao lại biết Nghiệp Sơn?"
"Ngẫu nhiên nghe nói."
"Chúng ta hiểu rồi, chúng ta sẽ đưa hắn về Nghiệp Sơn, thẩm vấn nghiêm khắc, nếu như hắn thật sự tội ác tày trời, ắt phải chịu cực hình lửa đốt, đến khi nào hồn bay phách tán thì thôi!"
"Lúc còn sống, người này có chút đạo hạnh, không biết sau khi chết đi có thể dùng được mấy phần, tuy nhiên lúc này, hồn phách của hắn đã bị tổn thương, các vị cẩn thận là được."
"Đa tạ tiên sư..."
Quỷ hồn của đạo sĩ đào mộ sợ hãi ngơ ngác.
Âm sai không chút lưu tình trói hắn lại. ...
Miếu đang bốc cháy không ngừng, thời tiết nơi này đang vào những tháng cuối xuân, nhiệt độ tăng lên từng đợt.
Cả nhóm lại tìm được một khu đất bằng phẳng. Trong lúc Tống Du trải chăn lông cừu, ngồi khoanh chân trên mặt đất, kiếm khách đối diện cũng ngồi dưới đất, thanh trường kiếm được cắm bên cạnh trong lúc hắn nghiêng đầu bình tĩnh rửa sạch vết thương trên người.
"Vết thương của túc hạ không phải nhẹ."
"Trong số những vết thương mà Thư mỗ phải chịu, đây đã được xem là vết thương nhỏ."
"Ta sẽ tặng cho túc hạ một viên đan dược."
Tống Du duỗi tay ra, lòng bàn tay mở rộng lộ ra một viên đan dược chỉ lớn bằng hạt sen và có màu trắng đan xen chút sắc xanh, nhưng dường như cũng xen lẫn chút màu đỏ tím nhàn nhạt.
"Loại đan dược này tên là Kinh Trập, chẳng những chứa đựng nguồn sinh cơ dồi dào mà còn có thể giúp vết thương của túc hạ nhanh chóng bình phục, còn có tác dụng xua đuổi tà ma, còn chưa kể có thể xua đuổi tà độc vi tế còn sót lại trong vết thương. Thêm vào đó nó còn có lôi đình chi lực, đúng lúc có thể trợ giúp nhận thức thức kiếm kỹ của túc hạ đạt đến một tầm cao mới."
"..."
Trong thoáng chốc động tác bôi thuốc của kiếm khách dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận