Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 197: Núi Này Có Sơn Thần

Trong núi bỗng chốc yên tĩnh, chỉ có hai thiếu niên bối rối khó hiểu, nhưng cũng cảm giác được bầu không khí không bình thường.
Chỉ nghe thương nhân đột nhiên mở miệng hỏi:
"Các ngươi là người hay là yêu?"
"Tại hạ là người."
Tống Du không hề hoang mang và chân thành trả lời. ...
"Nếu ngươi là yêu quỷ trong núi, muốn cái gì thì chỉ cần nói với chúng ta là được. Chúng ta đi con đường này đi mấy chục năm, về sau cũng còn có thể lại đi mấy chục năm, ngươi muốn cái gì chúng ta đều có thể cho ngươi mang. Nói không chừng về sau mỗi lần từ nơi này qua, còn có thể ngồi xuống cùng ngươi uống một chén trà đây."
Khách thương nói với Tống Du.
"Nếu ngươi muốn làm xằng làm bậy, ban ngày ban mặt chúng ta cũng không ít người. Không dễ bị coi thường cũng không ngu, sẽ không mắc bẫy ngươi. Ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ suy nghĩ này, đi tìm người khác đi."
"Túc hạ hiểu lầm rồi, ta thật sự là người."
"Chứng minh thế nào?"
" Thiên chân vạn xác* , cần gì ta phải chứng minh?"
Thiên chân vạn xác*
*Thiên chân vạn xác: Chắc chắn là thật, đúng một trăm phần trăm.
*Thiên chân vạn xác: Chắc chắn là thật, đúng một trăm phần trăm.
"Ngươi có dám chỉ vào Lôi Công nói chuyện không?"
"Núi này có sơn thần, vì sao ta phải chỉ vào Lôi Công?"
"Là sơn thần nào? Sao tiểu nhân lại không biết..."
"Cũng được, muốn chỉ vị nào Lôi Công sao?"
"Chu Lôi Công thế nào?"
Tống Du lập tức cười cười, thuận miệng đi tới.
"Mời Chu Lôi Công ở trên minh giám. Nếu ta không phải người thì sét đánh ta là được rồi."
"..."
Các khách thương đối mặt nhìn nhau.
Trong lòng biết loại lời thề này chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tác dụng thật. Chẳng qua mặt mũi Tống Du hiền lành, ăn nói cũng dịu dàng, nho nhã. Cho dù là yêu quỷ cũng không giống như là loại hung ác. Hơn nữa một thân đạo bào, hành tẩu trong núi còn mang theo một con ngựa đỏ thẫm, lại có thể thản nhiên thề, cũng làm cho bọn hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ lại, nếu đối phương thật sự là yêu quỷ, dám động thủ với đám người bọn hắn giữa ban ngày ban mặt, còn hóa thành dáng vẻ đạo nhân. Nghĩ đến đạo hạnh cũng không thấp, vậy thì bọn hắn cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo rồi.
Còn không bằng hòa khí một chút, đừng chọc giận người ta, không sinh ra xung đột là tốt nhất.
"Hiểu lầm tiên sinh rồi! Đắc tội nhiều rồi!"
"Nói gì vậy."
Tống Du vội nói với bọn hắn.
"Các vị đi trên núi hoang, cẩn thận một chút là việc nên làm."
Loại triết học đối nhân xử thế để bảo vệ mạng sống này của khách thương. Cho dù Tống Du đã gặp được rất nhiều lần nhưng mỗi lần gặp cũng đều cảm thấy thú vị.
"Tiên sinh đường không quen, lại dám đi một mình trong núi hoang. Nếu không phải yêu quỷ thì nhất định là cao nhân. Không biết tu hành ở nơi nào?"
"Không được gọi là cao nhân, chỉ là một đạo nhân đi du lịch. Vốn tu hành ở huyện Dật Châu Linh Tuyền."
"Còn có đường khác để đi Bình Châu, sao tiên sinh lại đi đường này?"
"Đi tới huyện Tường Nhạc thì đi con đường này thôi."
"Nhưng con đường này có yêu quái."
"Tại hạ to gan."
"Tối qua tiên sinh ngủ ở đâu?"
"Núi hoang vô chủ, khắp nơi đều có thể ngủ qua đêm."
"Quả nhiên là người tài cao can đảm."
"Trong lòng không sợ gì thì tất nhiên không sợ yêu quỷ."
Tống Du cười nhìn về phía đám khách thương này.
"Các vị không phải cũng đang đi sao?"
"Chúng ta sao?"
Khách thương nói chuyện qua lại với Tống Du một phen. Mặc dù chưa buông lỏng cảnh giác, nhưng cũng cảm thấy hắn không giống yêu quỷ nên cũng không cần phòng bị khắp nơi. Nghe vậy chỉ lắc đầu nói.
"Chúng ta một là đi quán, biết nơi nào có thể ở nhờ. Ngày nào đi nhanh một chút ngày nào đi chậm một chút có thể đến trong thành hoặc quân trấn bên cạnh. Thứ hai, chúng ta cũng không có cách nào, đi tới Bình Châu và Hủ Châu chỉ có con đường này gần nhất. Con đường khác tuy rằng dễ đi, chẳng qua xa hơn nhiều. Trên con đường kia tuy rằng không có yêu tinh quỷ quái, nhưng sơn phỉ cường đạo cũng không dễ nói chuyện hơn yêu tinh quỷ quái là bao nhiêu. Chẳng qua chúng ta vất vả kiếm chút tiền nên cũng đâu có nhiều lựa chọn như vậy."
"Có lý."
"Tiên sinh có nghe nói, hàng năm đều có người đi con đường này nhưng không hiểu sao đều mất tích. Chẳng lẽ hàng năm đều có người ở chỗ này gặp phải quỷ sao?"
"Ta muốn nghe rõ."
Tống Du nhìn về phía đám khách thương này. Nồi nấu canh nấm chân giò hun khói trước mặt còn đang sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên, hắn nói với họ.
"Có cần một chén canh nóng không? Cho lương khô vào."
Ngay lập tức khách thương đã từ chối.
Tống Du lại cầm lấy bao quả dại trong lá chuối tây.
"Ta có hái một chút quả dại trong núi, có cần phải nếm thử không?"
Tuy nhiên, khách thương vẫn từ chối.
Tống Du không suy nghĩ gì nữa, cũng không hỏi hai lần.
Đi lại ở trong núi lớn này, gặp phải người xa lạ. Bất luận là người hay yêu đều có thể nói chuyện vài câu với nhau. Nhưng không biết là người hay yêu, làm sao dám tùy tiện ăn đồ của đối phương?
Kẻ xấu có thuốc mê, yêu vật có pháp môn, dùng thủ đoạn ăn uống để làm cho người khác hôn mê là chuyện bình thường.
Tống Du cũng chỉ là hỏi tượng trưng một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận