Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 157: Vô Cùng Cảm Kích

"Được."
"Nếu tiên sinh không cẩn thận rơi xuống, xin đừng hoảng sợ, bởi vì chúng ta bay rất cao nên sẽ không lập tức ngã xuống, hơn nữa tiên sinh là thần hồn biến hóa, ngã xuống đất cũng không bị thương. Tiên sinh hãy nhân cơ hội này thử vỗ cánh bay. Ta nghe nói có một số loài chim sống trên vách đá cũng dựa vào cách này để học bay."
Lời nói của hai đoạn này rất dài, thiếu niên đã dùng hết dũng khí của mình để nói.
Tống Du cười gật đầu:
"Có lý."
Biện pháp này nghe rất khả thi.
Thế là khoanh chân ngồi.
Lúc trước đã ăn Yến Nhi Đan, hắn đã sớm nhận ra đây không phải loại đan dược tầm thường, là một loại thần thông biến hóa, dù đã ăn vào nhưng với đạo hạnh của hắn, không nghĩ đến cõi tiên thì sẽ không đi vào cõi tiên, không muốn biến thành Yến Nhi thì sẽ không biến, bây giờ vừa ngồi xuống, tự nhiên sẽ xuất hồn.
Việc học cách bay như một con én bằng cả tâm trí con người không thể thành công trong một sớm một chiều, ngay cả khi "coi mình như một con én" cũng tốn rất nhiều thời gian.
Cần phải hỏi hôm nay học được những gì?
Chỉ cần chào hỏi trước gió và ngắm nhìn trời đất rộng lớn. ...
Buổi trưa hôm đấy, huyện thành An Khang.
Bên cạnh cổng Bắc Thành có một khách điếm rất dễ thấy, đối diện khách điếm có một tiệm canh thịt, đây là một quán ăn ngon có tiếng ở huyện An Khang.
Trên băng ghế dài bên chiếc bàn gỗ, có hai người đang ngồi đối diện nhau.
Mèo Tam Hoa ngồi ở một đầu ghế của Tống Du, vì lúc này bọn họ đang ăn cơm ở quán ăn bên ngoài, nên nó không tiện leo lên bàn, nhưng nó cũng không chạy lung tung, Tống Du đặt một cái chén có miệng chén lớn ở trước mặt nó, trong chén có một miếng sườn lớn và gần nửa chén canh, nó cúi người xuống nghiêm túc ăn.
Trên bàn còn có một nồi canh xương heo hầm củ cải lớn.
Xương chủ yếu là xương ống và xương sườn, trên miếng xương có rất nhiều thịt, canh được hầm thật nhừ, củ cải trắng cũng hầm tới mức trong suốt, nước canh thịt thấm đượm vào bên trong từng miếng củ cải, khiến cho hương vị của miếng củ cải khi cho vào miệng cũng không khác thịt heo bao nhiêu. Lớp váng dầu nổi trên bát canh trong suốt được tô điểm bởi những lá hành xanh nhạt, trông như những hạt ngọc, nhìn màu sắc thôi cũng thấy vô cùng ngon miệng.
"Hít hà..."
Tay trái của Ngô nữ hiệp cầm miếng xương ống đưa vào miệng, không cần xé thịt ra, chỉ cần hút thôi miếng thịt liền rơi vào miệng, nàng nhai hai cái, sau đó lập tức cúi đầu xuống, cầm đôi đũa và cơm thật nhanh.
Cơm này là cơm gạo trắng, có tên Mạo Nhi Đầu.
Chén cơm này thực ra cũng không có gì đặc biệt.
Chủ quán sẽ xới một chén thật đầy, bên trong chén chất đầy cơm trắng, những quán ăn đáng tin cậy sẽ ép chặt cơm trong chén xuống, khiến cho một chén có lượng cơm ngang ngửa với hai chén bình thường. Nếu gặp phải gian thương, trước tiên chủ quán múc một chén cơm, sau đó ép cơm xuống thật chặt rồi đặt một cái chén khác vào trong, như vậy, phía dưới chén cơm trống rỗng, mà phía trên lại có rất nhiều cơm, khiến cho người ta hiểu lầm rằng cơm trong chén rất nhiều, chén cơm trông giống như phần chóp của chiếc mũ, vì vậy nên món cơm này được gọi là Mạo Nhi Đầu.
Tiền được tính theo từng chén.
Đừng xem thường một chén cơm trắng như vậy.
Ven đường có những sạp hàng chỉ bán Mạo Nhi Đầu, có một số người đi vào thành làm việc, muốn ăn thứ gì đó chắc bụng, sẽ tới mua một chén Mạo Nhi Đầu ăn chung với dưa muối, coi như đã có một bữa cơm ngon.
Nguyên nhân dẫn đến điều này là vì những năm nay, cuộc sống của bách tính quá khó khăn, chẳng mấy ai ăn cơm trắng trong bữa ăn thường ngày cả.
Người ta xem cơm trắng như một món ăn ngon mà xa xỉ.
"Thật sảng khoái!"
Chỉ nghe Ngô nữ hiệp thở dài một hơi.
Ngay sau đó, nàng bỏ miếng xương ống xuống, nói với Tống Du.
"Ngày đầu tiên chúng ta tới đây, chưởng môn đã đưa chúng ta đi ăn ở chỗ này, ngài ấy nói rằng quán ăn này đã bán được 12 năm, ta cảm thấy thức ăn ở đây rất ngon, vì vậy hôm nay mới đưa ngươi tới đây."
"Quả thực rất ngon."
"Thịt rất tươi ngon, không cần nấu gì cả, chỉ cần bỏ vào chút muối cho vừa miệng, lại bỏ thêm vài lát gừng, thế là ngon."
"Nói có lý."
"Ngươi đã quyết định khi nào sẽ đi chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa."
"Mấy ngày nay ngươi làm gì?"
"Mấy ngày gần đây ta tìm được một lương sư, học những bản lĩnh mà trước đây chưa từng được sau, chờ khi nào học được đại khái rồi sẽ đi."
"Ồ..."
Nữ tử kéo dài từ cuối cùng của câu ra, nàng cũng chỉ hỏi hắn học thứ gì, sau đó lại tiếp tục trò chuyện.
"Ngươi sẽ đi Trường Kinh à?"
"Đúng vậy."
"Chắc chắn sẽ đi à."
"Trường Kinh là kinh đô của Đại Yến, một toà thành phồn vinh, nổi tiếng hàng đầu trong thiên hạ, ta vốn đi du lịch khắp thiên hạ, tại sao không thể tới đó xem sao?"
"Ngươi định khi nào đi?"
"Tuỳ duyên."
"Vậy cũng tốt..."
Tống Du nhìn thấy vẻ mặt của Ngô nữ hiệp, nhỏ giọng hỏi nàng.
"Nữ hiệp cũng định đi Trường Kinh ư?"
"Đúng vậy, ngày mai ta sẽ khởi hành."
"Đi Trường Kinh làm gì?"
"Đi phiêu bạt giang hồ."
Ngô nữ hiệp tạm thời buông đũa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận