Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 198: Quỷ

Có một câu lễ phép cũng được.
Chỉ nghe khách thương bị phơi nắng đến ngăm đen kia nói.
"Những người đi con đường này chỉ thấy vào núi mà không thấy rời núi khiến ta cũng không thể hiểu được. Bị yêu quái ăn cũng được, bị hổ lang ăn cũng được, đi trên vách núi không cẩn thận trượt chân ngã xuống chết cũng được, ai biết được? Năm ngoái Nhị thúc ta qua từ nơi này đã từng thấy vô số yêu tinh quỷ quái rồi."
Thiếu niên bên cạnh lập tức hỏi.
"Yêu tinh quỷ quái sao? Sao lại gặp phải?"
"Còn chẳng phải là gan lớn! Không phải không chịu ngồi yên à!"
Khách hàng lắc đầu.
"Đi trên con đường này mấy chục năm rồi, không phải là chưa từng gặp phải thứ gì không thích hợp mà cảm thấy không có gì. Ngày đó đi chậm một chút nên không đến nơi cần đến. Vì vậy ta đã nghĩ ở trên núi chỉ một đêm, kết quả không hiểu sao nửa đêm cảm giác có ánh sáng, vừa mở mắt ra, phát hiện mình lại ngủ ở trong một thị trấn, đèn rất sáng, khắp nơi đều là bày sạp và cửa hàng đang mở. Người đến người đi, trên tay mỗi người đều xách theo một loại đèn lồng."
"Đèn lồng gì?"
Thiếu niên mở to hai mắt truy hỏi.
"Chính là cái đèn lồng vô cùng bình thường, không có tạo hình gì. Cũng gần giống với đèn lồng, chỉ là những người kia cầm đèn lồng."
Khách thương nói:
"Đầu tiên nhìn lại, cảm thấy những người này là người, nhưng nhìn kỹ thì đâu có ai là người?"
"Đó là cái gì vậy?"
"Yêu tinh quỷ quái, cái gì cũng có, nhiều nhất là biến thành dáng vẻ của con người. Nhưng ngươi nghĩ xem hơn nửa đêm người nào sẽ tới nơi này đuổi yêu tinh quỷ quái?"
"Sau đó thì sao?"
"Nhị thúc của ta bị dọa đến choáng váng. Sau đó có một con quỷ mặc soa phục (差服) đến tìm hắn, nói chuyện với hắn. Như thế thì làm sao hắn còn nói được? Sau đó bị quỷ sai kia túm lấy quần áo mang ra ngoài. Cuối cùng vẫn là ngày hôm sau đội ngũ của lão Hứa đi qua đó, thấy Nhị thúc của ta ở ven đường, mới mang hắn về."
Khách thương nói.
"Trở về bị bệnh nặng rất lâu, bây giờ tốt thì tốt nhưng đừng nói đi lại con đường này. Có bảo hắn đi một vòng trong thôn hắn cũng không dám. Mỗi lần cùng chúng ta ăn cơm đều phải lấy chuyện này ra nói một lần."
"Thật hay giả vậy?"
"Ta cảm thấy không giả được, con đường này vốn dĩ có tà khí. Trước kia nghe nói cũng có vài người gặp qua chuyện này."
Khách hàng dừng một chút, bất động thanh sắc* .
bất động thanh sắc*
*Bất động thanh sắc: Mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.
*Bất động thanh sắc: Mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.
"Chẳng qua cũng không phải yêu tinh quỷ quái nào cũng xấu. Giống như Nhị thúc ta gặp, rõ ràng là chính hắn không cẩn thận xông tới chỗ người khác nhưng người khác cũng không hại hắn, cũng không làm gì hắn. Ngược lại còn mang hắn ra ngoài."
"..."
Tống Du cảm thấy khách thương này thoáng qua đang nói chính mình. Trong lòng lại chợt cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thú vị."
Hai thiếu niên thì mở to hai mắt, nghe đến say sưa.
Khách thương lại dặn dò bọn hắn.
"Cho nên chờ sau này các ngươi nhận việc của chúng ta, ngàn vạn lần nhớ kỹ, đừng đi đường ban đêm, đừng ngủ trong núi. Nếu không xông vào chỗ của quỷ, cũng không chắc có vận khí tốt như vậy đâu."
Hơi dừng lại bổ sung thêm một câu.
"Thật sự không có biện pháp nào gặp. Nếu gặp được thì phải nhớ kỹ, yêu tinh quỷ quái giống như người, đa số cũng là thấu tình đạt lý, không nên đắc tội người ta, không nên chọc giận người ta, phải cung kính khách khí với người ta thì người ta sẽ không dễ dàng hại ngươi."
Được rồi, gọi lại lần nữa.
Tống Du không nói gì, chỉ bưng bát ăn canh.
Hai thiếu niên thì dư vị vô cùng, liên tục gật đầu.
Trong đó có một thiếu niên to gan nhìn về phía Tống Du, thăm dò hỏi.
"Tiên sinh đã nghe qua chuyện tương tự chưa? Đêm qua chưa gặp được sao?"
"Ngược lại ta có nghe người khác nói qua. Nói bọn hắn là hạ tuần Nhị, Ngũ, Bát, Đông Nguyệt khai trương ở chỗ này.
"Tống Du chỉ trả lời một nửa rồi lập tức nhìn về phía khách thương trung niên.
"Chẳng qua túc hạ nói đúng, đi lại trong núi hoang phải tận lực tránh đi đường ban đêm mới đúng nhưng thật sự tránh không được, buổi tối cũng phải che kín đầu một chút, không nên chạy đi nhìn lung tung lại đi vào thế giới yêu quỷ, nói chung đối với con người cũng không tốt. Vạn nhất gặp phải cũng phải nhớ kỹ yêu quỷ tinh quái cũng là có tâm, không nên vừa đến đã biến bọn hắn trở thành mãnh thú hồng thủy hay thứ gì bẩn thỉu."
"Không phải là..."
Ánh mắt khách thương trung niên lóe lên như có điều suy nghĩ.
Cho đến khi nghe được câu này, hắn mới xác nhận, vị đạo nhân trước mặt này hẳn không phải là yêu quỷ. Cho dù phải cũng nên là loại hiền lành kia.
Mới lập tức nói.
"Chỉ là không biết làm sao tiên sinh lại biết được thời gian yêu quỷ khai trương vậy?"
"Cũng chỉ nghe nói nên không biết thật hay giả."
Tống Du cười lắc đầu.
"Túc hạ về sau có thể thử tránh đi, cũng có thể nói cho khách thương trên con đường này nghe. Nhưng cũng không nên truyền quá xa, miễn cho những người si mê hướng tới chuyên môn về yêu quỷ tinh quái tới tìm, lại gặp phải nguy hiểm."
"Đúng vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận