Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 355: Không Khác Biệt Lắm

Nhìn theo lòng dân ở thời điểm hiện tại, khó mà nói trước được việc địa phủ ngưng tụ thành công rốt cục lợi hại mấy phần, nhưng kỳ thực thì đúng là bước ngoặt lớn, .
Ở thời đại này cũng tốt, có thể được chiêm nghiệm những điều mới lại
Bên ngoài trời đã tối dần.
Tống Du liếc nhìn Tam Hoa đang ngồi bên cạnh, lại thấy nàng chẳng biết từ lúc nào co một chân trước lên, khập khiễng bước đi, tựa như đang bắt chước điệu bộ của vị quốc sư kia.
"Tam Hoa nương nương."
Tam Hoa Miêu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
"Như vậy là vô lẽ đó."
Giọng nói của hắn rất nhu hòa.
Tam Hoa lập tức thả chân xuống, đồng thời thu hồi ánh mắt, bước từng bước nhỏ chạy trở về, đến bên cạnh hắn, nàng ngửa đầu nhìn nét mặt hắn, một lát sau mới mở miệng:
"Hôm nay lúc ở trong nhà đạo sĩ đó, thức uống đó là gì vậy?"
"Là trà."
"Cũng là trà ư?"
"Đúng vậy."
"Vậy nó có giống loại nước của sơn thần không?"
"Không khác biệt lắm."
"Khác nhiều..."
Hai bên đường đã truyền đến mùi thức ăn.
Vị đạo nhân cũng rảo bước nhanh hơn một chút.
Lúc quay trở về phố Liễu Thụ, sắc trời đã tối đen. Trong ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được một bóng người đang bưng một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa bên cạnh, nhìn chằm chằm vào màn đêm phía trước, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
Tam Hoa chạy đến trước mặt nàng, vươn cổ nhìn nàng, giống như muốn xem nàng đang suy nghĩ gì.
"Ôi trời!"
Ngô nữ hiệp như bừng tỉnh, quay đầu nhìn thấy đạo nhân đi tới, không ngừng hỏi:
"Cả ngày hôm nay các ngươi đi đâu vậy, sao đến giờ mới về?"
"Tới Thiên Hải Tự."
Ngô nữ hiệp chớp mắt, nàng thấy vị đạo nhân đang mặc đạo bào, không nhịn nổi tò mò, liền hỏi:
"Có phải ngươi quên thay y phục, bị hòa thượng Thiên Hải tự nhìn thấy, phát hiện ra, sau đó hỏi chuyện người à?"
" Ta chỉ là đi gặp một vị đạo trưởng ở Thiên Hải Tự, được mời uống vài chén trà. Bọn ta trò chuyện cả buổi chiều."
"Gặp đạo trưởng ở Thiên Hải Tự ư?"
"Đúng vậy."
"Sao ta không biết ở đó có vị nào giống hòa thượng ta?"
"Cũng chỉ là đi tham quan thôi."
"Hai người quen nhau từ trước à?"
"Không hề."
" À, đạo sĩ các người còn tùy ý hơn cả những vị trong giang hồ, tình cờ gặp mà lại có thể hàn huyên cả một buổi chiều."
"Đa số các vị đạo sĩ đều khá tùy hứng."
"Ta còn tưởng đám hòa thượng kia gọi mười tám đồng nhân đến vây bắt ngươi chứ."
"Vậy nữ hiệp sẽ báo thù cho ta sao?"
"Ta cũng không có đủ bản lĩnh để lấy một chọi mười."
"Cô ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
Trong lúc nói chuyện, Tống Du đã móc chìa khóa ra, mở cửa tiểu lâu, đẩy cửa ra nhưng không vội vã đi vào, mà đứng tại chỗ, quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh"
"Nữ hiệp là người suy nghĩ thấu đáo, trong phòng của tại hạ cũng không có bất cứ thứ gì không , thể thấy. Nữ hiệu nên có một chiếc chìa khóa, lần sau nếu cần, nữ hiệp cứ mở cửa vào là được."
"Chuyện này làm sao có thể được."
"Bây giờ vẫn được."
"Sao ngươi biết ta vẫn còn một chiếc chìa khóa?"
"Ta đoán vậy thôi."
Tống Du đã bước vào trong phòng, Tam Hoa quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, lúc sau cũng đi vào theo.
Ngô nữ hiệp vội vàng đuổi theo.
Đồ ăn chính của bữa tối là trái du.
Bánh du đã được làm xong, chỉ cần cho vào nồi hấp một chút là được. Còn có một chậu quả du dùng để ăn sống, khi ăn có vị rất thanh ngọt, nhất là hạt ở giữa, nhai trong miệng rất ngọt.
Lúc này sắc trời đã tối, Tống Du liền đốt đèn dầu, họ ăn cơm dưới ánh đèn mờ nhạt.
"Thiên Hải Tự có vui không?"
"Rất thú vị."
"Ngươi có thấy cái cây nào mọc trên đỉnh tháp không?"
"Nữ hiệp cũng ghé qua rồi ?"
"Ta có đi qua đó một lần."
Trong mắt Ngô nữ hiệp phản chiếu ánh sáng đèn dầu, lộ ra vẻ tò mò,
"Ngươi nói xem, cái cây kia làm sao mà mọc được? Rễ cây cũng không nằm trên mặt đất, sao nó lại có thể lớn như vậy? Nó lấy nước từ đâu? Chẳng lẽ thật sự là Phật tổ phù hộ chăng?"
"Bởi tháp kia tuy là từ đá mà thành, nhưng ở giữa thân tháp vẫn có khe hở chứa bùn đất , rễ cây theo đó mà xuyên qua những khe bùn đất này, mọc từ từ đỉnh tháp dọc theo thân tháp một đường xuống đất."
Đạo nhân kiên nhẫn trả lời.
"Hả?"
Ngô nữ hiệp sửng sốt một lúc, tựa hồ không nghĩ tới có ngày sẽ nghe được những lời nói như vậy từ miệng của một vị đạo sĩ.
Nhất là vị đạo sĩ này còn có chân đạo hạnh.
Tống Du lại giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, vừa cầm trái du đút cho con mèo bên cạnh, vừa nhỏ giọng nói: "Thực sự cầu thị, có lúc sự kì diệu của sinh mệnh còn khiến người ta cảm thấy thán phục hơn cả Thần Phật."
Con mèo ăn vài trái du, thật sự không muốn ăn nữa, nhìn hắn một cái, liền quay đầu nhảy xuống bàn.
Tống Du không quan tâm.
Vị của trái du này quả thực không tệ, chỉ là Tam Mao vốn dĩ không ăn chay, dạo gần đây lại ăn liền vài ngày, nên không thích ăn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vì đầu năm nay đồ ăn không có phong phú như trước. Rất nhiều dân chúng đều là giữ lại một hai mảnh đất để trồng rau ăn qua ngày, nhưng cũng không có nhiều trường hợp như vậy. Tại một vài vụ mùa trồng rau, phải đến một hai tháng họ đều phải ăn cùng một loại rau giống nhau, chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu đem so sánh ra thì trái du dinh dưỡng phong phú, xem như một thứ đồ ăn không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận