Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 691: Bình Yên

"Soạt..."
Cửa thành trước mặt đã hoàn toàn được đẩy ra.
Một đội giáp sĩ đứng ở hai bên cửa khẩu, dáng dấp mọi người đều cao lớn, áo giáp trên người e cũng phải mấy chục cân. Nón giáp khiến người ta không nhìn thấy mặt bọn hắn. Đứng đầu là một vị tướng quân cao lớn, sau lưng hắn có vài tiểu binh đang đứng, cho dù là tướng quân hay tiểu binh đều tạo cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ, mặc dù tất cả đều cư xử rất có lễ nghi.
"Mạt tướng Bồ Chính Nghiệp, có nhiều chậm trễ, mong tiên sinh tha lỗi!"
"Tướng quân nặng lời rồi, tướng quân là người tận trung với cương vị như vậy, mới có thể giữ cho Đại Yến được bình yên, há lại nói tới chuyện tha lỗi."
Tống Du hành lễ với hắn.
"Mời tiên sinh đi vào!"
Bồ tướng quân đưa tay lên ra hiệu cho hắn, hộ tống hắn đi vào cửa thành, lúc này mới nói.
"Năm ngoái, chúng ta đã nhận được thư của Trần Tử Nghị Trần tướng quân rằng, nếu như có một đạo sĩ mang theo một con ngựa Tảo Hồng và một con mèo Tam Hoa tới từ Hoà Nguyên, muốn từ nơi này đi Ngôn Châu, vậy chắc chắn yêu ma ở Tuyết Nguyên đã bị tiêu diệt, lệnh cho chúng ta phải tiếp đãi lễ nghi. Chúng ta đã đợi ở nơi này khá lâu. Tuy nhiên khi thật sự đợi được tiên sinh tới vẫn có phần không dám tin tưởng nổi."
Chỉ một câu nói, Bồ tướng quân đã giải thích rõ tại sao bản thân lại biết hắn sẽ tới, cũng giải thích rõ tại sao bọn hắn đã nhận được thư của Trần tướng quân từ trước, nhưng bọn hắn vẫn vô cùng cẩn thận.
Chỉ sợ lúc đầu, khi nhận được thư của Trần tướng quân, chính hắn cũng không dám tin tưởng, chỉ là bởi vì uy tín của Trần tướng quân nên hắn mới không dám chậm trễ, thông báo tin tức này cho toàn quân. Sau đó là những chuỗi ngày chờ đợi, đợi từ hạ tới thu, đợi từ năm Minh Đức thứ năm tới năm Minh Đức thứ sáu, bây giờ đã vào mùa xuân mới có thể đợi được.
Chỉ e từ lâu hắn đã cho rằng đạo sĩ sẽ không thể tới đây.
"Trần tướng quân có lòng rồi."
Đạo sĩ đáp lời, sau đó hỏi hắn.
"Không biết Trần tướng quân có khỏe chăng?"
"Vẫn rất khoẻ, hai tháng trước, ta mới nhận được mệnh lệnh của Trần tướng quân truyền tới từ biên cảnh, nói phải canh giữ cửa khẩu nghiêm ngặt, tránh cho yêu ma quỷ quái hoặc những nhóm lính Tái Bắc đi qua nơi này để tiến vào Tuyết Nguyên, nội ứng ngoại hợp với yêu ma ở Tuyết Nguyên làm loạn."
"Tình hình chiến tranh ở biên giới thế nào rồi?"
"Không rõ cụ thể ra sao, dường như vô cùng kịch liệt, tuy nhiên, Trần tướng quân đã về lại phương Bắc, đương nhiên có thể thắng."
"Thì ra là như vậy."
Tống Du nghe xong, như có điều gì suy nghĩ.
Bồ tướng quân vừa không dám thất lễ với hắn, lại vừa muốn biết chuyện ở Hòa Nguyên. Hắn bèn sai người giết bò giết dê, dự định tổ chức một bữa tiệc trong doanh, nhiệt tình chiêu đãi Tống Du.
Lần này, Tống Du không vội vàng như lần ở Bắc Phong quan lúc trước, hơn nữa hắn vừa mới tới Ngôn Châu, chưa quen với cuộc sống nơi này, muốn hỏi thăm vài điều nên cũng đồng ý. Vừa hay, trong suốt hai tháng ở Tuyết Nguyên, hắn không chỉ không được ngủ trên giường, còn không được ăn một bữa cơm đường đường chính chính, cũng nên nghỉ ngơi một ngày.
Buổi tối, ở trong doanh trướng, ngoài Bồ tướng quân, Tống Du và mèo Tam Hoa ra chỉ có mấy binh sĩ thân tín ngồi cùng, ngoài ra còn có quân lính mang rượu ngon thịt ngon tới.
Rượu đều đựng trong hũ lớn, rót vào trong chén lớn. Thịt cũng là miếng thịt lớn, một phần luộc, một phần nướng, ở giữa có đốt một chậu than, phản chiếu ánh lửa lập loè trong doanh trướng. Tướng quân và tiểu giáo đều nói chuyện rất lớn tiếng, hào sảng, lập tức có thêm mấy phần khí thế hào hùng của quân đội, ngay cả Tống Du cũng chưa từng trải nghiệm điều này.
Chủ khách kính rượu nhau trước, rồi nói với nhau vài câu khách sáo.
Dùng dao lớn cắt thịt, Tống Du vẫn đưa thịt cho mèo Tam Hoa ăn trước như thường lệ.
"Tiên sinh rất coi trọng con mèo này?"
Tướng quân nhìn ra được thái độ của Tống Du với con mèo.
"Tướng quân có điều không biết, đây không phải con mèo bình thường mà là Tam Hoa nương nương, vốn là thần miêu ở Dật Châu, pháp lực cao cường, thần thông quảng đại. Hành trình tại hạ tới đây cũng nhờ có nó."
Tống Du giải thích với hắn.
"Ồ? Thì ra là Tam Hoa nương nương."
Tướng quân và tiểu binh đều rất ngạc nhiên.
"Không biết Tam Hoa nương nương có nghe hiểu tiếng người chăng?"
"Đương nhiên là nghe hiểu."
Bồ tướng quân trấn thủ nơi này, chắc chắn đã gặp được không ít yêu ma quỷ quái, khác với người phương Nam. Tống Du cũng không cần giấu diếm trước mặt hắn.
"Mạt tướng thất lễ rồi, đáng lẽ ra nên cho Tam Hoa nương nương một bàn ăn riêng mới đúng."
"Điều này cũng không cần thiết, Tam Hoa nương nương ở cùng với ta là được."
Tống Du cúi đầu xuống nhìn con mèo.
Một cái móng vuốt của con mèo đang ấn lên chân của hắn, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm tướng quân đang nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận