Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 175: Lối Nào?

Trong lúc đó Tống Du cũng bước đến rất gần.
"Tiểu oa nhi."
"A?"
Đứa nhỏ ngước nhìn hắn với vẻ mặt đờ đẫn.
Tống Du mỉm cười, cố tỏ ra dịu dàng hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
"Ngươi từ đâu đến? Sao ngươi lại chạy đến đây một mình?"
Đứa trẻ lại nhìn quanh rồi đưa tay chỉ, nhưng sau khi vẫy ngón tay nửa vòng, nó không thể nói được phương hướng chính xác.
"Ngươi tên gì?"
"Tiêu Ngưu Nhi..."
"Ngươi đến đây bằng cách nào?"
"Không biết..."
"Ngươi sống ở đâu?"
"Ở nhà..."
Bé con ngơ ngác nhìn chằm chằm người trước mặt.
Đột nhiên gió lạnh thổi qua, nó chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh nên không nhịn được mà rụt cổ lại, còn rùng mình mấy bận.
Tống Du thấy đã bước tới đứng chặn gió cho nó, ngay lập tức đứa trẻ trông có vẻ đã ấm áp hơn nhiều.
Đột nhiên, Tống Du quay đầu lại, như thể nghe thấy thanh âm nào đó lẫn trong tiếng gió. Có vẻ như có ai đó đang gọi đứa trẻ này.
"Tiểu Ngưu Nhi."
"A?"
"Ngươi có nghe thấy ai đó đang gọi mình không?"
"Dường như có..."
Đứa trẻ gật đầu, trả lời một cách đờ đẫn.
"Lối nào?"
"không biết..."
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.
"..."
Tống Du bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tam Hoa Miêu:
"Tam Hoa Miêu? Ngươi có nghe thấy gì không?"
"Nghe cái gì?"
"Tiếng gì vậy?"
"Có ai đó đang hát."
"Hát ư?"
"Đúng rồi! Tiếng hát này nghe lạ quá!"
"Có phải ở đó không?"
Tống Du chỉ về hướng khói bếp bốc lên.
"Hình như là vậy."
"Tốt."
Vì thế Tống Du ngồi xổm xuống, thờ ơ nhìn đứa trẻ, sau đó đưa tay cho nó:
"Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."
Đứa trẻ nhìn hắn, rồi lại nhìn sang con mèo. Nó do dự, xoắn xuýt hồi lâu, nhưng hình như cảm thấy người đàn ông này khá thân thiện nên cuối cùng chọn tin tưởng, nó đưa tay nắm lấy tay hắn, đi theo hắn đi dọc theo con đường mòn đi về phía trước.
Trên đường đi cũng không gặp được ai đến tìm nó. Ngược lại, thanh âm nọ càng trở nên rõ ràng hơn, thật ra không giống tiếng hát, nhưng mang theo âm điệu du dương, mỗi tiếng hét đều kéo âm đuôi ra thật dài, hơi khác tiếng nói chuyện và tiếng hét thông thường, nếu nghe kỹ còn có một sức hấp dẫn thần bí và giản dị. Mặc dù thanh âm nọ khác hoàn toàn với giọng hát của ma nữ nơi sân nhỏ Dật Đô nhưng Tam Hoa Miêu vốn chẳng thể phân biệt được tiếng hát là gì, nó chỉ nhớ những lời của Tống Du, nghe âm thanh nọ rất lạ nên nói rằng đó là tiếng hát.
"Tiểu Ngưu Nhi..."
Cách bên kia sông vẫn còn nghe rõ thanh âm nọ.
"Tiểu Ngưu Nhi..."
"Tiểu Ngưu Nhi..."
?
"Về nhà...
"Về nhà ăn cơm lạc..."
"Về nhà ngủ một giấc đi..."
"Mau trả lời ta..."
"Mau về nhà..."
"Đừng để người nhà phải lo lắng nữa..."
Một nhóm nam nữ già trẻ đang la hét quanh nhà. Có người đứng trên mái nhà, có người đứng trên ngọn đồi sau nhà, có người đứng trên dải đất cao trước nhà, kéo theo những tiếng gọi kéo dài và hòa làm một.
Trong số họ có một ông lão để râu dài, tay cầm một bát nước đục, mỗi lần gọi một tiếng đều vẩy nước trong bát lên trời. Ngoài ra còn có một phụ nhân trung niên với giọng nghẹn ngào đã tô điểm thêm hương vị cảm xúc mạnh mẽ cho cách kêu đơn giản và cổ xưa này.
Đột nhiên, mọi người đều nhìn về phía trước. Họ thấy một người trẻ tuổi mặc đạo bào đang đi dọc đến gần theo con đường mòn, phía trước là một con Tam Hoa Miêu đang chạy với tốc độ chậm rãi, phía sau là một con ngựa màu đỏ hồng, không cần dây cương mà vẫn thành thật đi theo hắn. Trên bầu trời còn có một con én đang bay.
Bản thân vị đạo nhân này đã đủ kinh người rồi, nhưng chẳng dừng lại ở đó, càng khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là tay phải của hắn hơi giơ sang một bên, giống như đang dắt tay một người vô hình có vóc người thấp bé.
Lúc đạo nhân bước tới đứng đối diện đám người, tiếng hò hét ầm ĩ vừa rồi cơ bản đã dừng lại, họ chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá thần bí nên nhất thời ngơ ngác không biết nên phản ứng ra sao, cũng không dám hó hé một lời. Vì vậy, tiếng ồn vừa nãy đột nhiên trở thành khung cảnh im lặng không một tiếng động.
Tống Du gật đầu với họ, sau đó nhìn xuống đứa trẻ đang níu tay phải của mình, mỉm cười nói:
"Trở về thôi nào."
Nói xong, hắn buông tay phải ra.
Ngay lập tức phụ nhân hiểu ta, không còn tâm trí đâu mà ngạc nhiên trước sự việc bí ẩn này, nàng lau nước mắt trên mặt, sau đó quay người chạy trở vào nhà.
Ngay sau đó có tiếng hét từ bên trong truyền ra:
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!"
Đám đông người chạy vào phòng.
Chỉ có một người đàn ông ở lại, hắn liếc nhìn căn nhà trước khi bước vội đến trước, dừng lại trước mặt Tống Du, cúi đầu liên tục chắp tay:
"Đa tạ tiên sinh đa tạ tiên sinh..."
"Tại hạ chỉ đang dạo chơi quanh chốn này, tình cờ sao lại thấy hồn phách lệnh lang đứng ở ven đường, đang trong trạng thái mất hồn mất vía. Nhân tiện nghe thấy tiếng kêu của mọi người bèn lần theo theo âm thanh đưa nó quay về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận