Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 171: Thiểu Số

Xét cho cùng những người tách biệt khỏi thế giới và không bị ràng buộc bởi tầm nhìn thế tục như vị tiên sinh kia chỉ là thiểu số.
Nếu không thì sao có thể là cao nhân được?
"Biểu huynh!"
Tiếng gõ cửa bên ngoài kèm theo tiếng gọi hắn vẫn chưa dứt.
"Thật là..."
Thư sinh cất tờ giấy nháp đi, đứng dậy đẩy cửa ra.
Hắn nghĩ nếu biểu đệ dẫn theo tộc trưởng hoặc giáo viên trong tộc tới đây, vào mùa hè năm nay hắn sẽ đưa nó đi trải nghiệm bọ ngựa ăn thịt người trong truyền thuyết, coi như để bổ sung thêm càng nhiều chi tiết phong phú hơn cho sách của mình.
"Két-"
Khi cánh cửa tre mở ra, bên ngoài chỉ có một người.
Biểu đệ cũng mới ngoài hai mươi, hắn đứng bên ngoài cười cười hì hì nhìn người trước mặt:
"Ta biết ngay là ngươi ở đây mà! Sao ngươi mở cửa lâu thế? Chẳng lẽ đang cất giấu vị ma nữ quyến rũ nào trong này hả?"
"Chỉ có một mình ngươi?"
"Tất nhiên rồi! Nếu không còn ai nữa?"
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Tất nhiên là có chuyện nên ta mới đến chứ!"
"Hôm nay ta bận lắm."
"Ta vừa trở về từ trong thành, nghe được một số chuyện, ta nghĩ ngươi nhất định có hứng thú nên mới đặc biệt tìm đến nói cho ngươi nghe đấy."
"Đại hội Liễu Giang đã kết thúc chưa?"
"Vẫn chưa đâu. Nhưng mà tỷ thí võ thuật đã kết thúc rồi, đương nhiên cũng không còn tiết mục nào đặc sắc nữa, nhiều người trong giang hồ thấy chán quá đều tự động tản đi hết rồi, chỉ còn lại các giáo phái lớn trên giang hồ còn nán lại, mỗi ngày đều tụ tập lại uống rượu và đàm luận với nhau."
"Ngươi đã nghe được những chuyện gì?"
"Tuyến đường thủy nối từ An Thanh đến Lăng Ba đã được khai thông rồi, ngươi có nghe chưa?"
"Huh? Làm thế nào thông được?"
"Haha! Ta biết ngươi vẫn chưa nghe qua mà!"
"Nói nhanh lên!"
"Rót cho ta một tách trà trước đã..."
"Đánh rắm! Nhanh lên nhanh lên!"
"Thủy yêu kia đã bị một vị thần tiên đi ngang qua diệt trừ rồi."
"Một vị thần tiên đi ngang qua ư? Là vị thần nào?"
Thư sinh nhanh chóng kéo một chiếc ghế dựa đến, ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào biểu đệ.
"Ta cũng không biết là thần tiên phương nào, dù sao người đầu tiên phát hiện thủy yêu đã chết liền chạy vào thành báo quan nhân là một cậu bé chăn cừu. Cậu bé chăn cừu nói người thanh niên nọ mang theo một con ngựa đỏ và một con mèo Tam Hoa, trông như vị thần tiên nào đó đã cải trang thành dáng vẻ một người trẻ tuổi dạo chơi khắp trần thế, chặc chặc, thậm chí hắn không cần chạm vào nước luôn, cũng không thấy dùng bất kỳ phép tiên nào, thế mà nước sông tách ra, nổi bọt ùng ục, theo sau là thủy quái bị cưỡng chế nổi lên mặt nước."
"Cái gì?"
"Lý nào lại vậy?"
"Ngươi nhắc lại lần nữa."
"Biểu huynh, ngươi đừng vội..."
Biểu đệ bật cười, không biết trông mình lúc này đáng ghét đến mức nào, hắn kể lại từ đầu đến đuôi cho biểu huynh nghe lần nữa.
Thư sinh nghe xong lời này thì sửng sốt hồi lâu.
Trong giây lát hắn nhớ lại những câu chuyện liên quan đến Phục Long Quan mình đã từng được nghe qua, giây tiếp theo lại nghĩ đến phong thái tách biệt của vị tiên sinh kia, người nọ ẩn náu nơi thế ngoại tiên sơn, đi khắp thế gian thì tiện tay hàng yêu trừ ma, chỉ có duyên gặp gỡ với những người hữu duyên với hắn. Nếu đã vô duyên cho dù đến tận cửa nhà, cho dù lùng sục cả ngọn núi cũng không gặp được người. Chẳng phải Âm Dương Sơn là một ngọn tiên sơn sao, vậy lý nào người trong núi lại chẳng phải tiên nhân cho được?
Hắn lại có ý tưởng mới để viết truyện rồi. Đương nhiên, lúc này hắn cũng không muốn viết, hắn chỉ muốn ngồi im một lúc để nghiền ngẫm câu chuyện mới nghe, đồng thời hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ kỳ diệu trước đó.
Độc giả đầu tiên của một người viết sách còn không phải là chính hắn sao.
Nhưng hắn cũng không biết lúc này vị tiên sinh kia đang vân du đến nơi đâu, lại đang làm những gì. ...
Cách ranh giới Bình Châu hai trăm dặm.
Tống Du đang nằm trên đỉnh một ngọn đồi.
Đất trên núi khá tốt, mảnh đất này mọc đầy đậu Hà Lan, mọc dày đặc rậm rạp đến nỗi không thể mảy may nhìn thấy một kẽ hở nào, nhìn từ xa trông có khác nào một tấm thảm xanh mát không chứ.
Lúc này, đậu Hà Lan chưa chín muồi nhưng đã kết quả và kích thước khi phát triển còn lớn hơn đậu xanh chút ít, có thể ăn sống luôn cũng được.
Tống Du bẻ lấy một quả đậu, sau khi lấy hạt đậu ra thì cho vào miệng, hạt đậu non mềm và man mát, mang tí ti vị ngọt dịu nhẹ.
Trước đây Tống Du đã từng ăn như thế này, khi hắn còn ở Phục Long Quan, do đó là đậu do chính tay hắn trồng nên hắn có thể tự do ăn hay vứt bao nhiêu tùy thích. Lần còn lại là ở kiếp trước, khi còn nhỏ, trên đường đi học về, hắn đi theo các bạn cùng lớp chạy đến ruộng đậu của người khác và nằm trên đất ăn thỏa thích, ỷ vào sự bao dung của người lớn với con trẻ mà hành động càn rỡ không xem ai ra gì.
Bây giờ hắn miễn cưỡng được xem như ăn trộm rồi, mặc dù hắn vẫn sẽ trả lại những gì mình đã ăn.
Giống nhau ở chỗ, dù kiếp trước hay kiếp này, dù quá khứ hay hiện tại, khoảnh khắc này đều rất bình yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận