Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 103: Thu Tiền

Tống Du ra khỏi đường chính và dẫn ngựa về phía trước.
Lúc sắp đến gần thôn trang, hắn thấy một nhóm nam nhân cầm dao cầm gậy lao hùng hùng hổ hổ lao ra đường lớn.
Thấy Tống Du và nhóm hắn, họ bèn dừng lại.
Một ông lão trông có vẻ lớn tuổi bước ra, nhìn kỹ Tống Du, trên mặt có vẻ hơi mất kiên nhẫn:
"Tiểu tiên sinh muốn đi hướng thôn trang?"
"Tại hạ Tống Du, là kẻ vân du tứ phương, lúc đi tới con đường của quý địa thì đúng lúc hết lương khô, ta muốn đến vùng đất của quý địa để mua một ít lương khô dễ mang theo, thuận tiện hỏi đường luôn."
Tống Du tò mò thi lễ với họ:
"Không biết vì sao chư vị lại cầm đao cầm gậy đi ra ngoài như thế?"
"Ồ, tiểu tiên sinh à, tốt nhất là tạm thời ngươi không nên đi."
Ông lão cầm một chiếc liềm:
"Mấy ngày nay, có một con cọp lớn tới làm náo loạn thôn chúng ta, nó đến từ sau núi, bây giờ vẫn còn ở trong thôn chưa đi đâu, chúng ta đang đi đến quận tìm người tới đánh chết nó. Không phải Liễu gia thôn chúng ta không biết chiêu đãi khách nhân, nếu ngươi tới sớm hoặc muộn hơn một chút thì lão phu cũng không phải là không thể xin chủ nhân tặng cho ngươi một ít tiền bạc và đồ ăn. Nếu không có sự việc này, ngày mốt gia chủ vốn sẽ tổ chức đại thọ, có lẽ sẽ giữ tiên sinh ở lại ăn uống vài ngày, chỉ là bây giờ thì không được."
"Ồ? Hổ núi thành tinh à?"
"Vẫn chưa thành tinh nhưng nó cũng rất xảo quyệt, khi có quá nhiều người thì nó sẽ bỏ chạy."
Ông lão nói:
"Tiểu tiên sinh, tiện đường thì ngươi có thể đi theo chúng ta, đi chừng nửa ngày là có thể vào huyện rồi."
"Hổ núi có ăn thịt người không?"
"Vẫn chưa, mới chỉ ăn vài con gia súc thôi."
Lúc này mới đầu mùa xuân mà ông lão đã toát mồ hôi đầy đầu:
"Tiên sinh tốt nhất đừng vào, sẽ tổn thương tính mạng đấy, chúng ta đông như vậy cũng không có biện pháp gì nên mới phải vào huyện báo quan, mời người có chuyên môn tới."
"Nghe ông lão nói, ngược lại tại hạ lại có thể thử đuổi nó về núi, giúp chư vị đỡ tốn công sức và tiền bạc."
"Ngươi? Đuổi đi như thế nào?"
"Tại hạ có chút đạo hạnh."
Ông lão lập tức ngoái đầu lại, ngơ ngác nhìn những người phía sau.
"Tiên sinh có chắc không?"
"Thử xem."
"Chúng ta nên phối hợp với tiên sinh thế nào?"
"Chỉ cần đưa ta đến đó."
"Không biết tiên sinh thu bao nhiêu tiền?"
"Không lấy một xu, chỉ cần đưa chút đồ ăn dễ mang theo là được."
Cả đám người lại nhìn nhau.
"Được!"
Dù chỉ là dẫn đường nhưng ông lão cũng không dám coi thường, vẫn dẫn đầu mọi người, tay cầm kiếm và gậy, căng thẳng đi về phía trước.
Vừa đi vừa nói chuyện với Tống Du.
Lục Gia thôn này mặc dù ở bên cạnh núi sâu nhưng dã thú trong núi thường sẽ tránh người, hiếm khi xuống núi, ngược lại hay có lợn rừng xuống phá hoại mùa màng. Gần đây, có lẽ là vì mới đầu xuân, động vật trên núi ngủ đông nên mãnh hổ không săn được mồi, không biết tại sao mà nó lại biết dưới chân núi có thôn trang, thế là mò xuống, tạm thời chưa đả thương người, chỉ cắn chết mấy con gà, vịt, lợn, cừu để ăn mà thôi.
Thôn dân vô cùng hoảng sợ, có đại gia tộc dẫn đầu tổ chức đám thanh niên trai tráng gài bẫy nhưng đều không có tác dụng, nên hôm nay họ mới lên huyện báo quan để tìm người.
Đi suốt chặng đường, thấy nhà nào cũng đóng kín cửa.
Cả đám người đi vòng vòng vèo vèo rồi dừng lại bên ngoài một ngôi nhà trong thôn.
Có người quay sang Tống Du rồi chỉ vào phía trước.
Giọng nói hạ thấp hết sức có thể:
"Nó ở ngay đó."
Tống Du nhìn theo, thấy một mảng màu vàng đen lốm đốm trong chuồng, nhìn kỹ còn thấy nó động đậy, chỉ có mảng lông này cho thấy rõ hình thể đối phương.
"Mọi người lùi ra một chút, giữ khoảng cách, đừng làm nó giật mình."
Mọi người nghe xong liền nhanh chóng lùi lại.
Tống Du lại cúi đầu nhìn con mèo bên cạnh.
"Tam Hoa nương nương cũng đi à?"
"Muốn... Muốn đi..."
"Đó là một con hổ."
"Không... Không sợ..."
"Đừng lắp bắp nữa."
"Ngươi nghe lầm..."
"Vậy thì đi thôi."
Tống Du bước về phía trước, tốc độ vẫn thong dong như vậy.
Tầm mắt dần dần hướng đến chân tường, thân thể của con hổ đầy màu sắc này cũng xuất hiện trước mặt Tống Du.
Hắn đã từng thấy hổ sau núi Âm Dương, cũng từng thấy hổ tinh có đạo hạnh, hổ ở Dật Châu có kích thước giống nhau, con hổ trước mắt này có cùng chủng loại với hổ Dật Châu, nhưng to hơn một chút, lông nó giống như là loại tơ lụa thượng hạng mới tinh, phản chiếu ánh sáng mặt trời, cho dù là hàng dệt thủ công tinh xảo cũng không đạt đến bậc này
Nó đang nằm trên mặt đất ăn thịt một con lợn, đã ăn gần hết nửa con.
Cùng lúc đó, mãnh hổ cũng phát hiện ra hắn, lập tức ngừng miệng, quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm.
Miệng thì đầy máu, tròng mắt thì đáng sợ.
Sau đó nó lè lưỡi liếm miệng, để lộ những cái tơ gai trên lưỡi và những chiếc răng nanh dài hơn ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận