Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 657: Trò Chuyện

Quả thật giống như lời hắn đã nói, chớ coi thường ánh sáng của đom đóm nhỏ bé, nó có thể chiếu sáng màn đêm.
Tấm lòng nhiệt huyết dường như mãi không biết mệt.
Lúc hắn dừng lại, Tống Du có hỏi hắn, hắn cũng chỉ nói thế gian không phải là một khoảng trời đất có hàng ngàn hàng vạn người, mà trong mắt của hàng ngàn hàng vạn người, có hàng ngàn hàng vạn khoảng trời đất. Cứu một người, không phải chỉ là cứu sống một người trong một khoảng trời đất, mà là cứu cả thế giới của một người.
Cách nói này rất thú vị.
Người này cũng rất thú vị.
Tống Du thích trò chuyện, chúng sống với những người như vậy, thích hiểu biết về thế giới như vậy.
Lúc đầu, hắn vốn định tới để nói lời từ biệt với tăng nhân, hắn định đi Tuyết Nguyên trước. Thế nhưng khi nói chuyện với tăng nhân, hắn cũng bị tăng nhân ảnh hưởng, bèn quyết định ở lại thêm vài ngày nữa, cùng với tăng nhân kéo dài sinh mệnh cho người dân nhiễm bệnh ở Hàn Tô.
Tất cả linh lực của hắn đều được biến thành thuốc viên, hắn để Thổ Địa của nơi này chạy đi đưa thuốc cho các thôn trang ở huyện Hàn Tô.
Vừa hay Thần Thổ Địa ở nơi này cũng rất đáng thương.
Huyện Hàn Tô nằm gần với Tuyết Nguyên, tiếp giáp với nơi trú ngụ của Đại Yêu Vương mà Lôi Bộ Chính Thần cũng không diệt được, còn không để thần tiên của Liên Thiên Cung vào trong mắt. Chính thần linh cũng không chịu nổi. Một trận đại dịch, dân chúng ở huyện Hàn Tô còn sống chưa tới ba phần mười, cho dù là người còn sống cũng chỉ tế bái Thái thần y chứ không tế bái Thần Thổ Địa. Tín ngưỡng của dân chúng bị cắt đứt, Thần Thổ Địa đã bước gần tới ranh giới tiêu tán, hiện tại, pháp thân của Thần Thổ Địa còn không lớn bằng hình mèo của Tam Hoa nương nương.
Mặc dù Thần Thổ Địa không có hành động gì cả, nhưng vị thần này quả thực đã bất lực, thế nhưng rốt cuộc cũng vẫn tốt so với đám chính thần của Lôi Bộ Thiên Cung.
Hắn bèn để Thần Thổ Địa tích chút hương hoả.
Vì vậy, đạo sĩ, kiếm khách và con mèo đều ở lại Bệnh Thiên Phường, cả ngày đều không ra ngoài. Nhờ ảnh hưởng của hắn, những quan viên, phú hộ còn sống ở trong huyện cũng đều quan tâm tới Bệnh Thiên Phường nhiều hơn. Nghe nói có cao nhân đang chữa dịch bệnh ở Bệnh Thiên Phường, có thể loại bỏ đau đớn, còn có thể trì hoãn thời gian phát bệnh, nhiều quan viên và người giàu có cũng đưa người nhà bị nhiễm bệnh của mình tới.
Hiện tại, những ngày của dân chúng ở Bệnh Thiên Phường đã ngày một tốt đẹp hơn.
Người trung niên họ Kim trước đây từng làm tư lại ở huyện nha Hàn Tô cũng là một người rất tốt. Những ngày đầu mắc phải dịch chín ngày hắn cũng không đau đớn mấy, Cứu Khổ Cứu Nạn Chú chỉ được tăng nhân sử dụng cho những người bệnh nặng. Thế là mỗi ngày, hắn và những người bệnh nhẹ khác đều đưa những người bệnh nặng tới, cũng làm hết tất cả những việc phụ tá.
Chỉ đợi niềm hy vọng chân chính tới.
Tuy nhiên, cách chữa bệnh của thần y không chỉ đơn giản là kê một phương thuốc, ngoài thuốc uống và thuốc bôi lên người ra, còn cần phải châm cứu và xông để hỗ trợ thêm, như vậy mới có thể trị bệnh hoàn toàn tới tận gốc. Phương pháp này không chỉ hao tốn nguyên liệu mà còn cần sức người.
Mặc dù Quy Quận chỉ là một quận, cũng không quá rộng lớn, nhưng nếu muốn chờ thần y từ từ mở rộng từ một khu vực sang khắp huyện cũng cần phải báo cáo với Tri Châu trước, sau đó mới dùng lực lượng của Hoà Châu để cứu viện Quy Quận. Hiện Hoà Châu cũng đang sức cùng lực kiệt, chưa chắc có thể cung cấp đủ nhân lực và vật lực để cứu trợ Quy Quận. Nói không chừng còn phải nhờ tới triều đình ở Ngang Châu và Trường Kinh, không biết phải mất bao lâu.
Mặc dù đã có hy vọng, nhưng vẫn phải chờ đợi rất lâu. ...
Phương thuốc sớm đã được mang tới, thậm chí còn xuất hiện trước cả Tống Du.
Nhưng mà tiệm thuốc Hàn Tô sớm đã hết sạch, chủ yếu là mấy nhà giàu sẽ để dư ra một chút, nhưng bọn họ cũng phải cứu người nhà mình trước đã.
Dược liệu vài ngày sau mới được vận chuyển đến, không khác gì muối bỏ biển.
Phải mất vài ngày sau đó, phương pháp điều trị hoàn chỉnh mới từ Quận Thành gửi đến, thêm vào đó là một vài vị đại phu từ Phổ Quận tới. Ước chừng đến hơn mười ngày sau mới có nhóm dược liệu chính thống có thể miễn cưỡng quản vài ngày. Sở dĩ có thể cố gắng bảo quản vài ngày, vẫn là bởi vì nhân khẩu còn lại của Hàn Tô vốn không nhiều lắm, nghe nói tin tức Thái thần y nghiên cứu ra phương pháp trị liệu đã được người dân Hòa Châu nhanh chóng truyền đến kinh thành, ngỏ ý muốn nhờ sự giúp đỡ của Ngang Châu.
Dần dần những người bệnh nhẹ được chữa khỏi.
Lúc này trong Bệnh Thiên Phường lại xuất hiện chút biến đổi.
Nếu có người có thể được chữa khỏi, đương nhiên ai ai cũng hy vọng rằng, người được chữa khỏi sẽ là mình. Nếu là tất cả mọi người đều có thể được chữa khỏi, mọi người cũng sẽ hy vọng người được chữa khỏi trước tiên sẽ là mình.
Có người nói đạo sĩ và tăng nhân ưu tiên cứu những quý nhân giàu có trong thành, lại có người nói bọn họ vốn không thích cứu quý nhân giàu có, có người nói mỗi ngày bọn họ cứu được càng nhiều người, càng phải dúi tiền thì mới bằng lòng hỗ trợ điều trị. Tăng nhân hỏi đạo sĩ có để ý những lời đồn đãi nhảm nhí này hay không, đạo sĩ thì hỏi ngược lại hắn, tăng nhân chỉ cười cười, đạo sĩ cũng cười, nhưng không ai để ý chuyện này.
Càng tới gần bình minh, con người càng khao khát ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận