Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 876: Cao Từng Đó

Tiểu nữ đồng thấy vậy cũng học theo hắn, nó cũng mở năm ngón tay ra, đặt ngón cái dưới vết khắc ở dưới, sau đó lại học theo đạo sĩ, đặt ngón giữa ở vết khắc bên trên, nhưng rất nhanh nó đã phát hiện ra, bởi vì tay của nó nhỏ hơn, ngón tay lại không đủ dài, hoàn toàn không đặt lên được, mãi đến khi nó đặt được ngón giữa lên vết khắc phía trên, ngón tay cái lại lệch khỏi vết khắc bên dưới.
Điều này khiến nó cảm thấy chán nản.
"Ba năm, Tam Hoa nương nương cao lên từng đó."
"Cao từng đó!"
"Đúng vậy."
"Có nhiều không?"
Tiểu nữ đồng dùng một đôi ham học hỏi nhìn hắn chằm chằm.
"Đối với một con mèo trưởng thành mà nói cũng coi như nhiều."
Đạo sĩ thành thật trả lời.
"Con người thì sao?"
"Đối với một người trưởng thành mà nói cũng coi như nhiều."
Đạo sĩ vẫn thành thật trả lời.
"Vậy đã trưởng thành lên chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy là cao lên ít à?"
"..."
Đạo sĩ không trả lời, hắn chỉ cười sờ lên trán nó rồi nói với nó.
"Tam Hoa nương nương có điều không biết, lớn lên là một chuyện rất kỳ diệu..."
"Kỳ diệu ra sao?"
"Cho dù ngươi lớn lên nhanh ra sao, trước đó, ngươi đều có cảm giác mình lớn lên chậm. Cho dù ngươi lớn lên chậm, sau khi lớn lên, ngươi lại có cảm giác nhanh."
Đạo sĩ nói với nó.
"Huống chi tuổi thọ của Tam Hoa nương nương rất dài, cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng vì điều này."
"..."
Tiểu nữ đồng cũng ngẩng cao đầu, chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
Tiểu hài tử sao có thể hiểu được đạo lý này?
Chỉ là đạo sĩ đã nói với nó như vậy, nó liền nghe theo, đạo sĩ nói nó không cần lo lắng, vậy nó cũng đành tin tưởng mà thôi.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi múc nước rửa mặt ở trong giếng trước, sau đó đi ăn điểm tâm. Ăn điểm tâm xong sẽ đi tìm công sự làm việc trong khách điếm, người ta đã giữ lại phòng cho chúng ta, chúng ta phải biểu đạt lòng biết ơn với đối phương. Sau đó phải đưa con ngựa ra khỏi thành, phòng trọ ở trong thành này quá nhỏ, không phù hợp để nó ở lại."
Tiểu nữ đồng liền theo sát bên cạnh hắn, đi theo xuống lầu.
Nó biến thành hình người, nhưng vẫn không thay đổi bản tính của con mèo. Nó không đi ở phía trước hắn, cũng không đi ở phía sau hắn, biết rõ cầu thang chật hẹp, vậy mà nó vẫn cứ chen chúc ở bên cạnh hắn, vừa chen vừa nói.
"Thế nhưng tại sao Tam Hoa nương nương lại lớn lên chậm như vậy?"
"Sự trưởng thành của yêu quái sau khi biến hình có liên quan tới tính cách, Tam Hoa nương nương lớn lên chậm đã chứng minh một điều..."
"Một điều!"
"Tam Hoa nương nương vẫn luôn rất vui vẻ."
"Rất vui vẻ..."
Tiểu nữ đồng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Đúng!"
Xách thùng nước mở cửa ra, sáng sớm, ở Trường Kinh, bên ngoài đã trở nên vô cùng rộn ràng, náo nhiệt, đều là hơi thở của khói lửa nhân gian.
Nhà hàng xóm ở bên ngoài, thương nhân đã dọn hàng, quầy hàng rong dựng sạp ngoài cửa, khi nhìn thấy bóng dáng đạo sĩ và tiểu nữ đồng ở cửa, tất cả đều không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
"Tiên sinh đã trở về rồi à?"
"Tiên sinh trở về từ khi nào?"
"Nữ oa này thật xinh đẹp!"
Tống Du gật đầu với từng người, trả lời lại bọn hắn. Hắn vốn định ra ngoài múc nước, tuy nhiên thấy trên đường nhiều người, còn có người gánh nước ra bán đang rao lớn ở bên đường, nói chung tiền kiếm được cũng rất vất vả, đạo sĩ liền bỏ tiền ra mua hai thùng.
Thời đại này, chuyện bán nước rất phổ biến, mặc dù ở Đại Yến, chuyện đào giếng đã được phổ cập ở khắp nơi, dân chúng cũng có thể uống được nước giếng. Tuy nhiên, mỗi khu vực cũng chỉ có một cái giếng, có người cách xa, còn có vài cái giếng lượng nước không đủ để cung ứng cho tất cả hộ gia đình trong khu, vì vậy sẽ có người gánh nước ra bán, vất vả kiếm tiền. Bách tính ở trong thành mua củi, mua nước là chuyện thường thấy, thậm chí còn chiếm một khoản lớn trong chi phí sinh hoạt. Từ tiền lương, thậm chí là thù lao lao động được sử dụng để thay thế cho từ sinh hoạt phí có lẽ đã được bắt đầu như thế.
Đã có nước, sau khi rửa mặt sạch sẽ, hắn liền ra ngoài ăn cơm.
Đối diện có một tiểu điếm, làm thành một gian hàng.
Chủ quán vẫn còn nhớ Tống Du, vừa thấy mặt hắn liền hỏi thăm.
"Ôi tiên sinh, hình như đã lâu lắm rồi không gặp, tiên sinh đi du lịch xa à?"
"Đi du lịch xa."
"Cũng phải... Hơn nửa năm hơn một năm rồi nhỉ?"
Tống Du biết những công việc lặp lại ngày này qua ngày khác thường sẽ ảnh hưởng tới độ dày của thời gian, khiến người ta cảm thấy dường như thời gian trôi qua không lâu lắm, nhưng thực tế đã rất lâu rồi. Thế là hắn vừa ngồi xuống vừa trả lời.
"Còn lâu hơn nữa."
"Lâu như vậy à!"
Chủ quán vỗ đầu một cái, không hề để ý chút nào.
"Ăn món gì? Có bánh hấp, bánh màn thầu và cháo loãng, nhiều lắm, còn có cháo trứng muối thịt nạc rất hấp dẫn ở Trường Kinh gần đây, vô cùng mới mẻ, thịt mà quán của ta dùng là loại săn chắc nhất, cũng được nấu đặc nhất, một chén chỉ có giá 6 văn tiền, tiên sinh có muốn gọi một chén không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận