Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 592: Tượng Thần

"..."
Vậy mà lại là người quen biết cũ.
Chỉ thấy bức tượng thần ngồi ở chính giữa có thân hình vững chãi, khôi ngô, gương mặt chính khí, mắt trợn tròn xoe, mặc một bộ đồ màu đen, phía trước chính là Chu Lôi Công tiếng tăm hiển hách. Bên cạnh người còn có một bức tượng Phó Công, ngoài ra còn có một bức tượng nữ thần dáng người mảnh mai, mặc thần y ngũ sắc cũng ở vị trí chính giữa. Ở hai bên còn có hai vị thần hộ pháp thường gặp ở phương Bắc và tượng thần thờ vị thần ở địa phương.
Điểm khác biệt với Lôi Thanh Quan chính là những bức tượng thần ở nơi này, cho dù là tượng thần Thổ Địa có chức vị thấp nhất cũng đều có thần quang, có thể hấp thu hương hoả.
Tượng thần linh thiêng, không nhiễm bụi trần. ...
Mấy nén nhang cứ vậy mà cháy hết, từng làn khói bay lững lờ.
Chắc chắn là mấy tên trong giang hồ này thắp lên rồi.
"Chư vị, hữu lễ rồi."
Thấy vài tên trong đám giang hồ đều nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt và vẻ mặt mỗi người một khác, Tống Du thấy vậy thì cũng thi lễ với bọn họ.
Kiếm khách cũng túc trực ở bên cạnh hắn chắp tay hành lễ.
"Bọn ta từ Trường Kinh đến, muốn đi về phương bắc. Nay đi ngang qua nơi này, không hiểu rõ ở đang xảy ra chuyện gì, đi ngang qua gặp một vị lão trượng có tấm lòng tốt bụng, nói cho chúng ta biết không thể qua đêm ở bên ngoài được, sau đó lão nói đến xin các vị thần tiên giúp đỡ. Nếu quả thực có quấy rầy đến mấy vị hảo hán ở đây, mong các vị thông cảm thứ lỗi cho."
Vài tên giang hồ nghe vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Có một tên lớn tuổi nhìn trái nhìn phải, lại giơ tay lên nhìn hắn:
"Đây đều là địa bàn của Lôi Công và Liễu Tiên, bọn ta cũng chỉ là tá túc ở đây mà thôi. Nếu đều là người lưu lạc giang hồ, ở đây để tránh yêu họa, thì cũng không thể nói là quấy rầy hay làm phiền gì, ngược lại thì có thể coi đây là duyên phận."
"Lời nói của túc hạ quả thực rất có lý."
Tống Du chăm chú nghe hắn nói chuyện. Trong lời ăn tiếng nói của hắn cũng có vài phần ngữ khí của giang hồ, cũng đúng lúc muốn hỏi thăm tình hình, lấy tin tức từ phía bọn họ. Nghĩ vậy, hắn lại lên tiếng:
"Tại hạ họ Tống tên Du, vốn là người huyện Linh Tuyền Dật Châu, không biết tôn tính đại danh của túc hạ là gì?"
"Bọn ta hành tẩu giang hồ, ha ha, nào dám nói tới có tôn tính hay đại danh gì, gọi ta là Giang Nhị Phúc là được rồi."
Người kia nói xong liền dừng lại một lúc:
"Bọn ta có vận chuyển hàng hóa từ huyện Lâm Tầm ở phía bắc, hiện giờ chắc đã đến lúc phải quay trở về rồi."
"Tại hạ vô tình đến đây, cũng không chuẩn bị hương nến, không biết mấy vị còn có bao nhiêu, tại hạ muốn mua vài cây."
"Thật không may, bọn ta cũng chỉ mang theo sáu cây hương, lúc tới ba cây, lúc về ba cây."
Giang Nhị Phúc nói với bọn họ, liếc mắt nhìn trên đài:
"Ba cây cuối cùng này nên được đặt ở nơi này."
"Vậy đành phải thất lễ với thần tiên."
Tống Du liếc mắt nhìn Chu Lôi Công, hắn có một cảm giác rất lạ.
Trước đây khi ở dưới chân núi Vân Đỉnh, bên cạnh thôn Tiểu Ngư ven hồ Kính Đảo, Chu Lôi Công đã từng nói qua với hắn, lần sau gặp lại, hãy dâng cho hắn một nén hương. Lúc ấy tuy rằng Tống Du nói không có đáp ứng nguyện vọng ấy, nhưng hắn ta vẫn luôn nhớ kỹ. Vả lại tối nay hắn mượn miếu của người ta để che gió tránh mưa, dù gì thì cũng nên thắp một nén.
"Cứ yên tâm."
Giang Nhị Phúc nhìn ra thần sắc khác lạ trên gương mặt hắn, cảm thấy vị đạo sĩ trẻ tuổi này tuy nói có tên kiếm khách làm bạn, nhưng cũng không thể coi là người xấu, lại cộng thêm người ta khách khí hữu lễ, nghĩ rồi liền nói với hắn:
"Hai vị Lôi công đều là người cương trực công chính, Liễu Tiên cũng là một lòng vì bách tính, chỉ là có lúc đã từng vô tâm, ngài sẽ không vì ngươi quên mang theo hương nhang mà tùy tiện trách phạt."
"Vậy thì tốt rồi..."
Lúc này kiếm khách đã để túi xuống, lấy lương khô ra ăn.
Là loại lương khô bọn họ mua ở huyện Chỉ Giang.
Không phải làm từ bột mì, rất khô và cứng không biết người làm đã bỏ những nguyên liệu gì vào trong đó, nướng đến khi chiếc bánh cứng lại. Khi ăn, nó tan ra trong miệng, để lại chút hạt li ti, vô cùng lạt miệng. Nhưng vì ăn vào lúc đói nên không hề có cảm giác khó ăn, cũng rất nhanh no.
Nghe nói người giang hồ ở đây người người đều mua cái này làm lương khô. Tống Du nhất thời tò mò, hắn cũng mua một ít.
"Mấy vị ở đây đã ăn tối chưa, có vị nào muốn ăn thêm chút gì không?"
"Xin cảm tạ, bọn ta đã ăn no rồi."
"Lúc ở huyện Chỉ Giang, bọn ta cũng nghe nói ở huyện Lan Mặc này có yêu ma quấy phá. Khi đi ở trên đường, lại nghe được một lão trượng ở ven đường khuyên bảo rằng, chớ nên qua đêm ở những nơi hoang vu như này, thực không rõ rốt cục thì lũ yêu mà này càn quét nơi này đến mức nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận