Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 860: Sức Mạnh Và Tốc Độ Hoàn Mỹ

Có một khe hở như vậy, lúc này, đàn sói đang khẽ gầm gừ đều tập hợp lại từ bốn phương tám hướng trong rừng rậm, chúng hung hãn không sợ chết lao về phía mãnh hổ, hai sơn thần cũng mạnh mẽ phi nước đại trong rừng rậm ra, đập hư bụi cỏ nhánh cây, cơ thể cứng rắn hơn ngàn cân được hợp thành hoàn toàn từ đá, mang theo sức lực khi chạy mãnh liệt đập trúng người Cự Hổ.
Hai bên lập tức đánh lên.
Mặc dù con hổ yêu này không phải vương của ngọn núi này, nhưng nó vô cùng hung dữ, dũng mãnh, nó nhanh nhẹn tránh né ở trong rừng, lóe người di chuyển, tốc độ của nó cực nhanh, còn mang theo sức lực cực mạnh, vừa vung người liền có thể đụng ngã bụi cỏ, bàn chân và móng vuốt trượt trên mặt đất liền có thể hất tung lá rụng, lộ ra tầng đất ở bên dưới. Thỉnh thoảng, nó lại dùng một bàn chân vỗ chết một con sói, con sói chết đi tan thành làn khói đen về lại bên trong lá cờ. Nếu như tấn công mãnh liệt, con hổ còn có thể đánh cả sơn thần thành đá vụn.
Sự kết hợp giữa sức mạnh và tốc độ có thể nói là hoàn mỹ.
Tam Hoa nương nương vẫn leo lên cành cây, chiếm cứ một chỗ cao, chỉ huy đàn sói tác chiến, nếu như sơn thần do nó triệu hồi ra bị hổ yêu đánh nát, nó liền thi pháp triệu hồi thêm lần nữa.
"Gầm..."
Hổ yêu đã vỗ chết không biết bao nhiêu con sói, nó bỗng nhiên gầm lên một tiếng, khẽ lắc người một cái, đường vân màu đen trên người giống như cũng di chuyển theo, khi nó di chuyển, ở bên trong thấp thoáng hiện lên hình dáng một con người hung dữ, vặn vẹo.
Sau đó, một làn khói đen bốc lên trên người hổ yêu, khói đen bay lên không trung, tất cả đều biến thành những con lệ quỷ giương nanh múa vuốt, bọn chúng rít lên, gào thét, có mấy con lao về phía đàn sói, cũng có mấy con lao về phía Tam Hoa nương nương ở bên này.
Vẻ mặt của tiểu nữ đồng lập tức trở nên nặng nề.
Nó biết rõ đàn sói của mình vốn là linh vận, không sợ bị người khác chém giết, cũng không sợ bị hổ cắn chết, nhưng chúng lại sợ pháp thuật và lôi hỏa, nếu như linh vận bị tổn thương sẽ không thể về lại bên trong lá cờ nữa.
Thế là nó há miệng thổi một ngọn lửa, đốt sạch đám lệ quỷ đang đánh về phía mình, sau đó, nó vung lá cờ lên, đàn sói lập tức biến thành luồng khói đen về lại bên trong lá cờ, nó lại ra sức thổi một cái về hướng bên kia, ngọn lửa trong miệng nó bùng lên như rồng, không những có thể đốt cháy hết tất cả lệ quỷ, mà còn cháy lên người của hổ yêu.
"Rống..."
Hổ yêu gầm lên liên tục, nó nằm ngửa lăn lộn trên mặt đất mới có thể dập tắt ngọn lửa ở trên người.
Lúc này, nó đã chật vật hơn rất nhiều.
Không chỉ da lông của nó bị cháy, hơi nóng còn thấm vào bên trong da lông, linh vận thiêu đốt thần hồn của nó, hơn nữa, trên người nó vốn đã bị thương, cứ như vậy, nó càng cảm thấy đau đớn.
Sau khi nhanh chóng bò dậy, nó từ từ lùi về bên trong bụi cỏ, giống như đang sợ hãi, muốn dùng bụi cỏ để che giấu cơ thể, nó lặng lẽ nhìn chằm chằm tiểu nữ đồng đang vung lá cờ, triệu hồi đàn sói ra lần nữa, sau đó nó xoay chuyển ánh mắt, lại liếc về phía đạo sĩ đang khoanh chân ngồi ở bên cạnh, giống như không quá quan tâm tới cuộc chiến, chỉ chờ bọn chúng phân thắng bại.
Nó hiểu rất rõ đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước.
Thế là nó cất bước đi vòng quanh mấy người ở trong rừng, hoa văn khắp người thoắt ẩn thoắt hiện bên trong bụi cỏ.
Tiểu nữ đồng vô cùng cảnh giác, nó giơ lá cờ lên, hướng đầu theo từng chuyển động của con hổ, nhìn chằm chằm từng cử động của nó, nó cũng triệu hồi sơn thần và đàn sói về lại bên cạnh để bảo vệ mình và đạo sĩ.
"Gầm!"
Mãnh hổ bỗng nhiên phát lực, bên cạnh đó, nó cũng bộc phát tốc độ nhanh chóng, trong phút chốc liền xông ra từ trong bụi cỏ.
Cơ thể to lớn lao vượt không khung lao tới, nó xuyên qua đàn sói, xuyên qua cả sơn thần, trông như thể đang lao về phía đạo sĩ, nhưng nó cũng đi xuyên qua đạo sĩ, lao về phía tiểu nữ đồng đang ở trên cây.
Thế nhưng, mặc dù sức mạnh của Tam Hoa nương nương kém xa nó, nhưng tốc độ và sự nhẹ nhàng, linh hoạt lại không thua chút nào. Mặc dù bây giờ nó đang ở hình người, nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng nhảy từ cánh cây này sang một cành cây khác.
Mãnh hổ liền ngã nhào trên cành cây.
Nhưng cành cây sao có thể chịu được sức nặng của nó?
Mãnh hổ lập tức ngã từ trên cành cây xuống, trong quá trình ấy đã đụng gãy không biết bao nhiêu cành cây, giữa chừng nó còn bị đụng tới vết thương, đau đến mức thét lên. Sau khi rơi xuống đất, nó liền đứng không vững, lăn hai vòng trên mặt đất.
Đây là ván cược cuối cùng của nó.
Không đợi Tam Hoa nương nương ở bên cạnh phất cờ, mấy chục con sói đã đồng loạt lao ra, một con cắn xé một miếng, dường như đã đè chặt con hổ xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận