Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 548: Hình Như Không Phải

Từ nơi này nhìn qua, thành đô trông ngay hàng thẳng lối, là một tòa thành trì bằng phẳng khổng lồ. Chỉnh thể các kiến trù quy hoạch trong thành cũng rất ngay ngắn. Bên trong có vô số phòng ốc, nơi cao nhất, nổi bật nhất chính là cung thành nằm ở vị trí chính giữa, Quan Tinh lâu nằm cách đó không xa và những ngôi chùa, miếu, tháp đá ở trong thành. Bên ngoài thành cũng là một khu vực bằng phẳng.
Gió mây trên trời trở nên thay đổi, mơ hồ như có ánh sáng rọi xuống.
Kinh thành này sao lại trở nên như thế?
Một mặt bình yên, tươi đẹp, mặt khác thì lại âm u, khó dò, có bao nhiêu phồn hoa thịnh thế, cũng có bấy nhiêu dân chúng lầm than. Bên ngoài là sáng vẻ sóng tên biển lạnh, người dân trong kinh thành dường như không phát hiện ra điều gì. Nhưng bên trong lại có gió mây đang âm thầm ấp ủ.
Tạm thời từ biệt, Trường Kinh.
Trong lòng Tống Du âm thầm nghĩ như vậy.
Nhưng giống như trước đây đã nói, Trường Kinh là trung tâm của thời đại này, hắn tất nhiên sẽ quay trở lại. Chỉ là lần này từ biệt, chẳng biết phải bao lâu nữa mới lại quay về, cũng sẽ biết nó sẽ thay đổi bao nhiêu.
"Đi thôi."
Tống Du xoay người nhấc bước rồi đi, con mèo cũng vậy, con ngựa cũng thế, còn cả kiếm khách dắt ngựa ô, tất cả đều đi theo sau hắn.
Từ nơi này đi về hướng Bắc, đường dài vạn dặm.
Nhưng đâu chỉ dừng lại ở vạn dặm đường.
Đây chắc chắn là một cuộc hành trình của thời gian. ...
Trong thành Trường Kinh.
Lục công sự Lục Văn Lâm, người phụ trách công việc sắp xếp khu vực bên trái khách điếm thành tây vừa mới tỉnh dậy, hắn chợt thấy đầu óc mình trở nên hỗn loạn, sờ lên đầu, cảm thấy có chút kỳ diệu.
Tối qua, hắn hình như đã mơ một giấc mơ, trong mơ, hắn nhìn thấy thần tiên.
Hình như cũng không phải.
Hắn dụi mắt, lúc ngủ dậy hắn mới phát hiện, bên cạnh chiếc gối của mình bỗng nhiên có một ít bạc vụn.
"!"
Lục công sự lập tức tỉnh táo.
Hắn đã nhớ hết toàn bộ giấc mơ tối qua.
Hắn thật sự đã nằm mơ thấy thần tiên.
Đó không phải là một vị thần tiên đặc biệt tài giỏi nào đó, nhưng nói là một vị thần tiên vô danh tiểu tốt cũng không phải.
Vị khách trong mơ chính là Thành Hoàng Trường Kinh.
Thành Hoàng trong giấc mơ cung kính, khách khí nhờ hắn giúp đỡ giữ lại một gian lầu nhỏ trên đường Liễu Thụ ở thành tây, tạm thời coi như đã cho thuê, chớ để người khác tới thuê nữa.
Mặc dù Lục công sự là quan ở Trường Linh, nhưng nói thật, cuộc đời này của hắn chưa hề thực sự nhìn thấy thần tiên mấy lần, huống chi còn là Thành Hoàng lão gia rất được dân chúng kinh trọng, tên tuổi không nhỏ ở Trường Kinh thời gian gần đây, chứ đừng nói tới chuyện người ta còn khách sáo với hắn như vậy. Đầu óc Lục công sự nóng lên, liền đồng ý với Thành Hoàng trong mơ.
Nhìn thấy đống ngân lượng này, Lục công sự mới hiểu ra, chuyện tối qua không phải giấc mơ.
Nhưng phải tới lúc tỉnh lại hắn mới nhớ ra...
Hắn sớm đã biết gian lầu nhỏ đó không hề đơn giản, huống chi từ nhiều năm trước, hắn cũng đã nhận được bức thư do tự tay quốc sư của Quan Tinh Lâu viết, nhờ hắn giữ lại gian lầu nhỏ kia, chớ để người khác thuê. Bao gồm cả ngày hôm qua, Thôi công Thôi Nam Khê của Tổng Tài Minh Đức Đại Điển Biên Soạn cũng có mang theo tiền tới, nhờ hắn giúp đỡ một chuyện tương tự như vậy, lúc đó hắn cũng đã từ chối không nhận.
"Trong mơ quả nhiên không tỉnh táo."
Lục công sự vỗ đầu, cầm ngân lượng lên xem.
Trừ hai lượng bạc ra, còn lại đều là bạc vụn, có lớn có nhỏ, nhìn ra được là của khách hành hương quyên tặng.
"Thành Hoàng gia cũng không giàu có mấy."
Lục công sự suy nghĩ một hồi, rồi quyết định đi tới miếu Thành Hoàng một chuyến trả lại số tiền này, cũng nói rõ chuyện này với Thành Hoàng lão gia.
Mặc quần áo xong, hắn ra ngoài ăn sáng.
Buổi sáng chính là cháo thịt nạc trứng muối.
Nói ra cũng không biết trứng muối này được làm ra bằng cách nào, chỉ nghe nói nó được làm từ trứng vịt, một màu đen kịt, nhìn qua giống như trứng hư không thể ăn, nhưng bên ngoài lại có nhưng bông hoa tùng xinh đẹp. Thời gian trước, hắn có tới ăn thử, khi ăn sống cảm thấy không ngon, nhưng khi làm theo lời người kia, nấu thành cháo với thịt nạc mới cảm thấy vô cùng thơm ngon.
Một thức ăn rẻ như vậy lại có thể nấu thành một chén cháo thơm ngon đến thế, quả thực không hề đơn giản.
Lục công sự vừa ăn, vừa tính toán trong lòng, đợi lát nữa hắn sẽ bảo hạ nhân đi tìm người bán trứng tới mua nhiều trứng chút, vài ngày nữa, mấy người bạn già thân thiết của hắn tới, đã là bạn già thân thiết, thì càng nên mời bọn họ nếm thử món ăn mới lạ mà hắn mới tìm được gần đây.
Ngay lúc ngày, quản gia bước từ cổng vào.
Lục công sự lập tức gọi hắn lại, lúc đang định dặn dò quản gia, chợt nghe quản gia cười nói.
"Công sự yên tâm, tiểu nhân thấy công sự thích ăn món này, sáng nay, lúc ra khỏi cổng bèn một một ít về cất trong phòng bếp, có phải cái này không, vừa mới mua về đây!"
"Ngươi thật thông minh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận