Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 413: Nghi Vấn Cuối Cùng

Nếu có thể xây dựng một kỳ công cái thế, đó đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đằng sau những công trình vĩ đại ấy chính là sự lầm than vô cực của bách tính, của chúng sinh.
Nhìn lại về quá khứ, trong lịch sử trước kia, khi nói tới những công trình vĩ đại này, đã có rất nhiều ý kiến bất đồng. Quan chức địa phương không đành lòng nhìn dòng sông bị mài mòn bởi thời gian, chỉ còn lưu lại những phần lấp lánh phát sáng. Nhưng phải được sống chính tại thời điểm ấy mới có thể biết được mỗi giai đoạn lịch sử đi qua là vô số mạng sống của chúng sinh bị cướp đi.
Theo hắn, chiến tranh được chia thành ba loại.
Một loại không đánh không được, lợi nhiều hơn hại.
Nhất thời một trận chiến, là vì muốn giữ được bình yên lâu dài nên mới có trận đánh này. Trận đánh có thể đổi được nền hoà bình dài lâu cho đất nước, nếu không có trận đánh này, ắt sẽ không có ngày bình yên.
Một loại khác là cũng không phải là không thể không đánh, lợi hại không dễ phân biệt.
Có người nói nên đánh, có người nói không nên đánh.
Có người nói đánh là tốt, có người nói không đánh mới là tốt.
Họ đứng dưới những góc độ khác nhau, đưa ra những ý kiến khác nhau.
Loại còn lại là cuộc chiến vô nghĩa.
Có thể là thời cơ khai chiến không đúng, phần thắng quá ít, hay cũng có thể là vốn dĩ trận chiến lần này là không cần thiết, chỉ là để thỏa mãn dục vọng của đế vương. Ý nghĩ khơi mào các cuộc chiến tranh của một người nào đó ắt sẽ làm cho dân chúng nước đó lâm vào cảnh lầm than.
Nếu đương kim Hoàng thượng một lần nữa phát động chiến tranh đối với phương bắc, Tống Du kỳ thật không thể phân biệt cuộc chiến lần này thuộc loại nào trong số ba loại trên. Rốt cục là không đánh không được, hay là đánh cũng được mà không đánh cũng xong, hay là vị đế vương này đơn thuần chỉ là vì thỏa mãn dục vọng nào đó của mình hoặc là muốn được vang danh trong sử sách thiên cổ. Bây giờ hát động chiến tranh là để cuộc chiến xảy ra ngay tại thời điểm này hay là để lại cho đời sau. Lúc này đánh có khả năng sẽ thua, có thể hao tổn quốc lực, liệu quốc gia thành hay bại? Hắn kỳ thật cũng không biết rõ.
Huống chi bất luận kết quả như thế nào, đều dẫn đến việc dân chúng ai oán lầm than, đạo sĩ chỉ là đạo sĩ, tức không phải đế vương cũng không phải chính khách, thật sự không nên can dự quá nhiều.
Giống như chuyện địa phủ luân hồi vậy.
Tống Du đành phải thành thật tâu rằng:
"Đây là việc này cực kỳ trọng đại, kiến thức của tại hạ quá ít, hiểu biết không nhiều, thực sự khó có thể đưa ra lời khuyên."
"Vậy thì thôi đi."
Hoàng thượng có chút thất vọng, trong lòng âm thầm thở dài.
Biết được tổ tiên nhà mình từng dựa vào Phục Long Quan để mở triều lập quốc, cũng từng dựa vào Phục Long Quan giải trừ hiện tượng dân sinh nguy cấp suy bại, trọng nghênh trung hưng, nếu vị trước mặt này có thể đưa ra đề nghị, Hoàng thượng nhất định sẽ vô cùng tin tưởng hắn. Nhưng ngài cũng biết đạo sĩ của Phục Long Quan trời sinh mỏng manh, nếu không phải chuyện bách tính thiên hạ nguy cấp, hoặc chọc tới trên người mình, thì rất ít can thiệp chính sự, cho nên cũng không truy hỏi nhiều.
"Trẫm còn một nghi vấn cuối cùng."
"Xin bệ hạ cứ nói."
"Tiên sinh chắc hẳn rất thông hiểu bói toán."
Hoàng thượng nói tiếp:
"Hôm nay trong yến tiệc, lúc tiên sinh cùng Trần Tử Nghị nói chuyện, không biết tiên sinh cảm thấy con người này như thế nào?"
"Hoá ra là chuyện này..."
Tống Du lập tức hiểu ra, nói:
"Hoá ra tối nay bệ hạ mời Trần tướng quân trình diện, là vì để cho tại hạ đánh giá Trần tướng quân."
"Chính xác là vậy."
Hoàng thượng vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước:
"Cho đến hiện tại, trẫm dùng người không chút nghi ngờ, nghi ngờ người của ta là việc không cần thiết. Thế nhưng vì lần này Trần Tử Nghị mang về chiến công hiển hách, trong triều lại thường xuyên có người dâng thư, thành ra xuất hiện tin đồn thất thiệt, nói hắn nào là dùng binh tự trọng, nào là có lòng mưu phản. Trong thâm tâm trẫm biết được những chuyện ấy đều là giả.
"Vậy sao?"
"Nhưng tin tức truyền về từ biên giới, bọn họ nói Trần Tử Nghị ở trong quân uy thế nhất thời vô lượng, dưới trướng binh tướng trong mắt chỉ có tướng quân, không có thiên tử, thậm chí Trần Tử Nghị ở phương bắc đều cực kỳ được nể trọng, bối cảnh hiện tại chẳng khác nào là triều đình đang dùng tiền thưởng cùng lương thảo, nuôi quân binh của Trần Tử Nghị Trẫm lại cảm thấy, tin đồn ấy có phần là thật."
"Cho nên bệ hạ triệu hắn vào kinh?"
"Thứ nhất trẫm muốn xem suy nghĩ trong lòng hắn, thứ hai, cũng là muốn dùng hắn, cho nên hạ lệnh triệu hắn. Hắn thì vui rồi, cũng thoải mái mà hồi kinh, giống với những lời đồn thổi kia. Hắn cực kỳ gan dạ."
"Hoá ra là như vậy."
Tống Du nhất thời có chút hoảng hốt.
Vốn dĩ năm đó hắn có nghe được câu chuyện về vị thiếu niên tướng quân kia, không ngờ hiện tại hắn đã lợi hại như vậy rồi.
Lúc này, lại nghe Hoàng thượng hỏi:
"Không biết tiên sinh có nhìn ra người này có gì khác thường không?"
Ý Hoàng thượng muốn nhắc đến"Phản cốt" hay "Đế vương chi tướng"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận