Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 275: Tuần Tra

"Ta không biết nhiều chữ, thấy mọi người đều đổ xô tới xem, ta nhàm chán không có việc gì bèn giả vờ tới xem một lát, nếu ngươi muốn biết thông tin cụ thể, phải tự mình đi xem."
"Thì ra là vậy."
"Tới nơi rồi."
"Dừng bước tại đây thôi."
"Hàng xóm với nhau, dừng với không dừng gì chứ, buổi tối ngươi bước đi trên lầu, tiếng động lớn chút ta cũng đều nghe hết."
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười.
"Ta chỉ mong ngươi đi ngủ đừng ngáy, ngáy cũng được nhưng mà ngáy nhỏ thôi."
"Được..."
Hai người quay về phòng mình, người nào mở cửa phòng người đó. ...
Cửa sổ lầu hai mở rộng, gió đêm tràn vào bên trong phòng.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ không có trăng nhưng rất nhiều sao.
Những mảnh ánh sáng sao nhỏ vụn này hội tụ trên mặt đất. Khi mắt ta có thể thích nghi được với ánh sáng ban đêm, ta có thể nhìn thấy chúng.
Ta không thể nhận ra những chuyển động nhỏ và xa trên mặt đất, nhưng lại thấy được hình bóng của thành phố. Mái hiên kéo dài mãi ra xa, cho tới khi không thể phân biệt được đâu là ánh sáng, đâu là bóng tối. Đó là vẻ đẹp của sự yên tĩnh.
Một âm thành truyền đến từ phía sau:
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
"Ta nghe nói trấn này có yêu quái hại người."
Tống Du nằm xuống cạnh bên cửa sổ, không quay đầu lại, nói:
"Tối qua khi Tam Hoa nương nương ra ngoài đi dạo, không biết nương nương có nhìn thấy yêu quái nào đi lại không?"
"Ta không thấy."
Cái bóng bên cạnh đột nhiên nhảy lên.
Tam Hoa đứng ở mép cửa sổ, duỗi người, đồng thời nói:
"Nhưng trên đường có rất nhiều người đi lại, hình như họ xôn xao thì thầm gì đó."
"Họ đang tuần tra."
"Tuần tra?"
"Cấm vệ quân đó."
"Cấm vệ quân sao?"
"Đó là lính quân đội bảo vệ toà thành này."
"Ta còn chưa hỏi ngươi mà?"
"Có gì đâu."
"Nhưng Tam Hoa ta đêm qua đi trên nóc nhà, đột nhiên cảm giác có yêu quái ở nơi xa xa nào đó, nhưng vì khoảng cách quá xa nên Tam Hoa ta cũng không dám chạy tới xem có chuyện gì."
"Xin hãy tránh xa họ ra."
"Ngươi đang tìm yêu quái à?"
"Ta chỉ tiện thì đi xem thử thôi."
"Ngươi nhìn thấy nó rồi à?"
"Đương nhiên là chưa rồi." Tống Du thấp giọng nói: "Có lẽ dân ở đây nghèo đói quá nên yêu quái cũng không muốn tới."
"Đúng là nghèo quá."
"Tam Hoa nương nương cảm thấy ta nên mua một chiếc ghế dài như nào được nhỉ, Chiếc ghế dài khoảng chừng này, ở giữa thì đặt đặt một cái bàn trà, cao cũng khoảng tầm như vậy."
Tống Du đứng bên cạnh cửa sổ, dùng hai tay để miêu tả chiều dài cái bàn, bàn trà cao nhất thì cũng sẽ thấp hơn chỗ cửa sổ này một chút xíu.
"Như vậy về sau chúng ta dễ dàng ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Tam Hoa nương nương cũng không cần phải nhảy lên bệ cửa sổ nữa."
"Tam Hoa nương nương nhất định sẽ không bị ngã."
"Nhưng bàn trà có thể đặt nằm xuống."
"Tam Hoa nương nương nhìn thấy người ngồi trên ghế bập bênh này, hình như rất thích thú."
"Tam Hoa nương nương rất thích kiểu này."
Tống Du quay đầu lại, mượ chút ánh sáng lờ mờ đang chiếu sáng trên lầu, cảm giác có thể buông xuống được.
"Loại này đắt lắm phải không?"
"Ta phải đi xem thì mới biết được."
Tam Hoa quay đầu nhìn hắn, tiến lại gần: "Chúng ta hết tiền rồi à?"
"Vẫn còn một chút."
"Chỉ có một chút thôi à?"
"Cũng không nhiều lắm."
"Con người không có tiền thì không được à?"
"..."
Câu hỏi này thực sự khiến Tống Du phải suy nghĩ kĩ.
Nếu nói người không có tiền thì không sống được, hình như không đúng cho lắm. Ở đầu năm nay, quả thật có rất nhiều nơi xa xôi, quanh năm suốt tháng mọi người đều không biết tới tiền là gì, thậm chí họ còn không cần tiền, nếu như có cần muối thì sẽ mang đồ xuống núi để đổi, còn lại thì đều là tự cấp tự túc, cuộc sống giống như thời kì nguyên thuỷ vậy.
Nhưng nếu điều này không đúng thì cũng không hợp lý lắm.
Anh hùng hảo hán trong giang hồ được miêu tả trong sách vở là những vị thoái mái với ân thù. Cũng có lúc sẽ bị tiền bạc làm khó, thậm chí họ cũng đều vì tiền mà phải bôn ba ngược xuôi.
Các vị cao nhân tu hành trong ấn tượng của mọi người, ngoại trừ một số vị ẩn cư trong núi, hoặc tu sĩ khổ hạnh chính thống, còn lại những vị khác đại đa số vẫn cần dùng tới tiền, chỉ khác nhau ở con số mà thôi.
Trên Âm Dương Sơn sở dĩ có Phục Long Quan, về sau ngày càng nhiều đời quan chủ không thiếu những người tuỳ hứng, cũng đều không nỡ dỡ nó xuống. Nếu không phải đạo quán có thể cung cấp những lợi ích liên quan đến thế tục, những lúc lười biếng, còn có thể sựa vào nó để có chút tiền hương hoả trải qua những chuỗi chờ chết sao?
Tống Du cũng là người đi khắp nhân gian, đương nhiên cũng phải dùng đến tiền.
Chỉ có người giang hồ cởi mở, thoải mái. Có tiền thì sẽ đi uống rượu cả đêm, không tiền thì giữ bụng đói, cũng chẳng thể trách ai được. Đạo nhân tâm tính lạnh nhạt, có tiền thì sống tốt một chút, không tiền thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Suy nghĩ một lúc, hắn mới nói:
"Không nhiều lắm."
Tam Hoa nhíu mày lại, rõ rang là gương mặt của con mèo, nhưng nhất thời lại nhìn ra sự ưu sầu trên đó.
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
"Kiếm tiền thôi."
"Bằng cách nào?"
"Ta đang nghĩ cách đây."
"Ban ngày Tam Hoa ta ra ngoài đi dạo, trên đường nhìn thấy có người bán mèo con."
Tam Hoa hất cằm lên, chỉ về một phương hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận