Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 461: Đề Cử

Chuyện tiền nong khiến cho Tam Hoa nương nương cảm thấy rất đau lòng.
"Ta thích cái này."
"Gọi một bình chứ?"
"Hai bình."
"Khách quan có muốn gọi trái cây không?"
"Có thể đề cử không?"
"Mơ khô do quán tự làm, thịt khô thượng hạng, bánh hoa quế, thanh ngọc đoàn tử, những món này đều được bán rất nhiều, có thể gọi một phần kết hợp nhiều món, quán chúng ta cam đoan sẽ không thu tiền bậy bạ."
"Lấy một khay thịt khô, một khay những món còn lại."
"Được."
Tiểu nhị vô cùng nhanh nhẹn, lập tức rời đi.
Lông mày trắng nõn của Tam Hoa nương nương lại nhíu chặt thêm mấy phần, khiến người ta thấy mà buồn cười, muốn vuốt phẳng lại cho nó.
Có lẽ là bởi vì chịu khổ quá nhiều đã trở thành thói quen, cho nên đã lâu như vậy rồi nó cũng không nhận ra rằng, nghèo và thiếu tiền là hai chuyện khác nhau, đạo sĩ chỉ là có lúc nghèo, nhưng rất ít khi thiếu tiền. ...
Một người đàn ông trung niên đi tới, gương mặt có vài phần anh tuấn, ăn mặc theo phong cách thanh lịch, sau khi cung kính hành lễ với Tống Du, hắn bèn ngồi sang bên cạnh.
Tiểu nhị bưng một bộ dụng cụ pha trà phức tạp tới cho hắn.
Trà của quán này không phải trà được pha xong mới bưng lên, mà là có người chuyên pha trà tới trước bàn của quan khách để pha, đây chính là sự tự tin về tay nghề pha trà cửa mình, cũng là một cách để khách quan có được một trải nghiệm khác trong quá trình này.
Loại trà này quả thực là trà ngon nhất của An Nhạc Quán, đặc biệt còn được một người ưu nhã như chủ quán tự tay pha trà.
"Khách quan là lần đầu tiên đến đây."
"Lần đầu tiên đến."
"Không phải người Trường Kinh à?"
"Là người Dật Đô, mới tới Trường Kinh không lâu."
"Dật Đô cũng là nơi kinh doanh trà."
"Đúng vậy, kinh doanh trà, trà Mã Hỗ Thị chính là đến từ Dật Châu."
Động tác của chủ quán rất ưu nhã, các cử chỉ đều không nhanh không chậm, trước tiên, hắn lấy trà từ trong bình trà ra, để vào trong bao trà, vừa dùng một cái chày nhỏ để nghiền nát trà, vừa trò chuyện với khách nhân.
"Loại trà này do quán chúng ta tự chế ra, tuy nhiên, lúc ban đầu đây vốn cũng coi như là sản phẩm của Dương Châu, phải nói từ lúc gia phụ vẫn còn trẻ, từng tới Dương Châu du ngoạn, lần nọ, gia phụ tình cờ đi ngang qua nơi nọ, tuỳ ý tìm một quán ăn để ăn cơm, chủ quán tặng thêm một chén trà, không ngờ thức ăn ở quán đó cũng bình thường, nhưng chén trà ấy lại khiến cho gia phụ vô cùng ngạc nhiên. Hỏi thăm chủ quán, chủ quán cũng chỉ nói đó là trà trên núi ở bản địa, gia phụ hỏi thăm mấy phen, cuối cùng cũng có được trà này, sau đó đặt tên là Thanh Trúc Thưởng."
"Quả thực rất có duyên."
Đạo sĩ gật đầu trả lời.
Không biết lời này là thật hay giả, tuy nhiên đây cũng là chuyện bình thường, vật cũng thế, người cũng vậy, thông thường người ta sẽ thêm thắt cho nó một vài câu chuyện, tuy nhiên đôi khi cũng không cần thiết phải phân biệt là thật hay giả.
Chủ quán cho lá trà đã nghiền vụ vào trong dụng cụ nghiền trà, hắn vẫn thong dong không hề vội vã, tiếp tục nghiền nát lá trà thành từng mảnh vụn, sau đó dùng rây lọc thêm lần nữa, sau khi hoàn thành, vụn trà đều được nghiền nhỏ.
Tam Hoa nương nương nhìn không chớp mắt, lúc thì nhìn chằm chằm động tác của chủ quán trà, giống như muốn xem thứ này rốt cuộc là gì mà lại tốn của nó nhiều tiền như vậy, lúc thì ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm chủ quán, giống như chuyển dời suy nghĩ vừa rồi từ trà lên người chủ cửa hàng bán trà, vẻ mặt chủ quán vẫn rất bình tĩnh, chỉ làm việc của mình, không hề để ý tới ánh mắt của nó.
Vụn trà màu xanh biếc được đặt xuống đáy chén, nói ra cũng rất trùng hợp, ngay lúc này, nước bên trong chiếc lò bên cạnh cũng bắt đầu sôi.
Chủ quán đặt lò nước sang chỗ khác, đợi nước không còn bốc hơi nữa, hắn mới đặt lại chỗ cũ.
Sau đó tiếp tục lặp lại như vậy.
"Đây là nước sơn tuyền được lấy ở Trường Sơn, hương vị ngon ngọt, thích hợp để pha trà nhất."
Chủ quán ngẩng đầu lên, hắn mỉm cười nói với đạo sĩ.
"Tuy nhiên, nếu muốn dùng nước này để pha trà, phải tráng ba lần mới có hương vị tốt nhất."
"Chủ quán xem trọng rồi."
"Trà đạo chính là như vậy."
"Trường Sơn cách nơi này rất xa."
"Bởi vì xa nên mới quý."
"Nghe nói lão chủ quán cũng có tài nghệ thâm sâu về trà đạo?"
"Đó chỉ là lời ca ngợi của người đời."
Mặc dù chủ quán nói như vậy, nhưng hắn rõ ràng rất vui vẻ bởi điều đó.
Trước tiên, cho một chút nước vào trong chén, đặt trà đã nghiền vụn vào rồi trộn đều với nước cho sệt lại, sau đó lại cho thêm nước vào, khiến cho lá trà nổi lên, lúc này mùi trà nồng đậm thơm ngào ngạt, hương thơm thoang thoảng khiến lòng người thoải mái.
Như vậy vẫn chưa đủ, chủ quán trà còn phải vẽ tranh trên lá trà xanh đã nổi lên trên dòng nước trắng.
Chủ quán tỉ mỉ vẽ tranh, đạo sĩ không dám quấy rầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận