Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 912: Mời Trà

Đạo sĩ và con mèo về tới nhà, lên lầu ngủ tới chiều.
Đóng cửa sổ lại kéo rèm xuống, ánh nắng vẫn còn chiếu vào một ít, nhưng không quá nhiều, khiến cho căn phòng trên lầu vốn tối tăm, mờ mịt, nay đã có thêm mấy luồng ánh sáng xuyên qua khe hở không quá khít giữa cửa sổ và tấm rèm chiếu vào trong phòng, tạo thành một quầng sáng cong cong đứt đoạn trên mặt đất, hoàn cảnh như vậy còn dễ ngủ hơn cả buổi tối. Giữa chừng mở mắt mấy lần, ngẩng đầu nhìn khung cảnh này, khó mà phân biệt là mơ hay thực, sau đó lập tức ngả đầu xuống ngủ tiếp.
Buổi chiều tỉnh giấc, vừa rửa mặt xong, người của nha môn liền tới.
Vẫn là quan viên nọ, vẫn là bô lão lớn tuổi và sai nha kia, bọn hắn còn mang theo trưởng thôn và mấy thôn dân của thôn Đào Hoa tới, chỉ là lần trước, thái độ của bọn hắn đã cung kính, lần này lại còn cung kính hơn nhiều.
Tống Du chỉ nói người bỏ công sức ra chính là Tam Hoa nương nương, không liên quan đến mình, để bọn hắn nói chuyện với Tam Hoa nương nương.
Còn hắn thì pha trà cho mọi người.
Đây chính là đạo đãi khách.
Tam Hoa nương nương ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, dáng vẻ nhỏ bé, nhưng cũng khá ra dáng. Người của nha môn và người của thôn Đào Hoa ở phía trước đều rất cung kính với nó, khi nói chuyện hoặc là lấy lòng, hoặc là cảm tạ, còn nó, ngoài mặt vẫn ra vẻ bình lĩnh, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, thực tế, trong lòng nó đã dâng trào sóng to gió lớn từ lâu, hơi thở rối loạn.
"Chư vị, uống trà."
Lúc này Tống Du cũng đã rót trà xong, đưa qua cho bọn hắn.
"Đa tạ tiên sinh."
"Quả nhiên là thần tiên xuất cao đồ, tuổi của Tam Hoa nương nương vẫn còn nhỏ, vậy mà đã thần thông như vậy, quả thực rất tài giỏi, đã giải quyết một mối họa ở huyện Trường An thuộc phạm vi quản lý của ta."
Quan viên của nha môn cầm chén trà lên, cung kính đưa tới trước mặt Tam Hoa nương nương.
"Mời Tam Hoa nương nương uống trà trước."
Tiểu nữ đồng bình tĩnh gật đầu, nó cầm lấy chén trà, uống một ngụm nhỏ.
"Đây là tiền thưởng của nha môn."
Quan viên lấy một cái túi đỏ ra, hắn mở túi ra, bên trong là khối bạc hình tổ ong loại dắt ở thắt lưng, mỗi khối 10 lượng.
Thôn dân thấy vậy, cũng vội vàng lấy tiền thù lao ra.
Tiểu nữ đồng vội vàng đặt chén trà trên bàn, lau tay lên người, dùng hai tay nhận bạc.
"Mặc dù bây giờ không phải thời loạn, nhưng Trường Kinh vốn hoa lệ, tốt xấu lẫn lộn, thường xảy ra những chuyện yêu ma quỷ dị, Tam Hoa nương nương và tiên sinh dừng chân ở Trường Kinh là phúc của Trường Kinh ta, sau này nếu lại có yêu ma làm loạn, vẫn phải làm phiền Tam Hoa nương nương."
"Ừ!"
Gương mặt của tiểu nữ đồng trắng nõn mà lạnh lùng, nó cũng không nói nhiều, chỉ hắng giọng gật đầu.
Ra dáng phong phạm cao miêu.
Ngược lại, đạo sĩ đang ngồi ở bên cạnh, cười xem bọn hắn trò chuyện nhịn không được nói.
"Trừ tà diệt ma, hành thiện giúp dân là bổn phận của người tu hành chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ không từ chối những chuyện này. Tuy nhiên, thứ nhất, đồng nhi nhà ta phải bận rộn học tập, không thể mệt nhọc quá mức, thứ hai chúng ta cũng không ở lại Trường Kinh quá lâu, việc trừ tà diệt ma ở Trường Kinh cũng không thể chỉ dựa vào mỗi chúng ta. Trong khoảng thời gian này, nếu có chuyện liên quan tới tà ma nào mà các cao nhân dân gian khác hoặc vũ nhân giang hồ cũng không thể giải quyết được, cứ việc tới tìm chúng ta, chúng ta vẫn rất sẵn lòng. Nhưng trước đó, các vị vẫn nên tìm những cao nhân dân gian khác thử trước đã."
"Đã hiểu, đã hiểu."
Quan viên nghe vậy liên tục gật đầu.
Nếu hắn nhớ không lầm, 3 năm trước, lúc vị này thần tiên cao nhân này dừng chân ở Trường Kinh, cũng giống như vậy.
Hắn nhận bảng trừ tà hàng ma, nhưng chỉ chọn việc khó nhất.
Bây giờ ngẫm lại, hắn không phải việc học của đồng nhi bận rộn, không thể quá mức mệt nhọc, rõ ràng là hắn vẫn muốn hành thiện giúp dân, nhưng lại không muốn tranh đoạt lợi ích với những vũ nhân giang hồ to gan hay những tiên sinh dân gian truyền thừa nhiều đời kia.
Đây mới là phong phạm của cao nhân thần tiên.
"Nói ra từ khi chúng ta từ ngoài thành quay về, liền ngủ một giấc đến tận bây giờ, vẫn còn chưa ăn điểm tâm, chúng ta đang định ra ngoài ăn chút gì đó, không biết các vị có đói bụng không, có muốn đi ăn cùng không?"
"Không dám, không dám."
"Vậy không quấy rầy sự yên tĩnh của tiên sinh nữa."
Mọi người đồng loạt đặt chén trà xuống, cáo từ rời đi.
Lúc này, Tống Du mới cười nhìn sang con mèo nhà mình.
Chỉ thấy mãi tới giờ, trên gương mặt tiểu nữ đồng mới hiện ra cảm xúc, nhưng nó lập tức nhíu mày, nhìn chằm chằm chén trà ở trước mặt, ngẩng đầu lên phàn nàn với đạo sĩ.
"Đắng quá..."
Nó chép miệng, sau đó mở to hai mắt ra, xốc từng lớp vải đỏ trên bọc tiền ra, cầm bạc lên đếm.
"Xem đi, khẩu vị giữa người và mèo quả nhiên khác nhau. Con người uống trà không cảm thấy đắng mà còn thấy giống như uống nước, nhưng khi con người uống rượu lại cảm thấy đắng, vừa đắng vừa chát, uống xong còn chóng mặt, nôn ói. Trong khi Tam Hoa nương nương uống rượu lại cảm thấy giống như uống nước, uống xong cũng không xảy ra chuyện gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận