Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 436: Mưa

Dần dần nhóm người thấy trạm quán nghỉ chân mà nữ hiệp đã nhắc đến. Tuy nó nằm ở lưng chừng núi nhưng nằm ngay trên một vách đá nhô ra, không biết là vị nhã nhân nào đã xây dựng nên, nhưng rất thích hợp để thưởng ngoạn phong cảnh.
Ba người cùng với một ngựa đi vào trạm quán trước.
Chẳng bao lâu sau, trời bắt đầu mưa. Mưa đến rất nhanh, hơn nữa còn vô cùng dữ dội.
Đạo nhân thong thả ung dung ngồi khoanh chân trong đình, hắn không hề tức giận vì vừa rồi bị người giang hồ chen ngang nhiều lần, cũng không thương cảm sau khi thiêu chết bảy tám người, trong lòng dường như không có chút gợn sóng nào.
Từ đình nhìn ra, mỗi giọt mưa là một dải mưa ngắn, treo lơ lửng khắp trời đất.
Xuyên qua khu rừng, trượt xuống tán lá rồi gõ vào ngói đình, âm thanh mỗi lúc mỗi khác nhau.
Trên núi luôn có sương mù dày đặc, khi trời mưa to, sương mù theo đó lại dâng lên, giống như một tấm lụa mỏng bán trong suốt che phủ tầng tầng núi xanh, khung cảnh vốn đã đẹp đẽ lại biến thành một cảnh tượng hư ảo trong một bức tranh phong cảnh.
Liên tục có người giang hồ tìm đến đây.
Có thể có người cũng biết nơi này có trám quán nghỉ chân, đến trú mưa, có thể có người nghe được tin tức từ những người chạy trốn, đặc biệt đến đây để cướp đoạt bảo vật. Tuy nhiên, không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều đứng bên ngoài trạm quán, nhìn chằm chằm vào những người trong đình dưới làn mưa dày đặc.
Dần dần, ngày càng có càng nhiều người tụ tập đến đây. Từ mười mấy, đến hai mươi mấy, từ hai mươi mấy biến thành ba mươi, bốn mươi, bảy mươi hay tám mươi, càng về sau hắn cũng không đếm nổi nữa, có khi đến hàng trăm rồi.
Số lượng vẫn đang tăng lên không ngừng.
Một số là một người một ngựa đến, và một số khác tụ ba tụ năm kết bạn đến thành từng nhóm. Có người đứng rải rác trên con đường phía trước hoặc trên sườn đồi, có nhóm người tụ tập thành một nhóm lớn, trong làn mưa không ngớt chỉ có thể thấy một khối đen kịt.
Binh khí trong tay những người giang hồ này cũng khác nhau, bao gồm đao, thương, kiếm, kích, rìu, búa, móc và nĩa, thứ gì cũng có. Không chỉ binh khí mà lối ăn mặc cũng đa dạng chẳng kém. Có người ăn mặc chỉnh tề, có người nhếch nhác, có người khoác áo tơi che mưa, có người đội nón tre, có người chỉ dầm mưa, tóc ướt đẫm bện thành từng lọn.
Dưới chân núi còn có tiếng đánh ngựa yếu ớt, hiển nhiên có người nghe được tin tức vội vàng chạy tới, điều này đủ cho thấy bức tranh tuyệt thế trong truyền thuyết này có sức hấp dẫn lớn đến nhường nào.
Những người giang hồ này hoặc là đi một mình một cõi, ôm vũ khí nhìn chằm chằm đạo nhân và nữ tử trong đình, hoặc là tụm lại một chỗ nhỏ giọng thảo luận với nhau, nhưng bao nhiêu tiếng động đều bị làn mưa to bóp nghẹt. Những ánh nhìn và vũ khí dày đặc hội tụ thành một bầu không khí xơ xác tiêu điều hiếm có, hòa lẫn chung với tiếng mưa lớn.
Hai người một đứng một ngồi trong đình vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Ta e là có hai đến ba trăm người."
"Ừm..."
"Có nhiều người như vậy, đừng nhắc tới ta nữa. Dù ta có gọi Thư Nhất Phàm và Lâm Đức Hải tới nữa, sợ là cũng không cản được. Một chút nữa phải trông chờ vào bản lãnh của đạo trưởng thôi, nếu không được, ta cũng không giúp được gì."
"Đa tạ nữ hiệp."
Đạo nhân đang ngồi xếp bằng vẫn bình tĩnh như thường, thưởng thức mưa cũng thưởng thức người giang hồ, khóe miệng nhếch lên:
"Nữ hiệp ngươi nói xem..."
"Nói cái gì?"
"Cảnh tượng lúc này có giống Hội nghị Liễu Giang năm đó không?"
"..."
Ngô nữ hiệp ngẩng đầu lên, nhìn kỹ hơn trước khi trả lời với một nụ cười:
"Năm đó ở Hội nghị Liễu Giang có nhiều người hơn ở đây, nhưng ta ở đây cũng đã thấy rất nhiều cao thủ hàng đầu trong giang hồ."
Đạo nhân không đáp lại nàng. Bởi vì đã có người bước ra phía trước.
Là một lão giang hồ có tuổi nào đó, chòm râu bạc phơ, đầu đội mũ tre, cao giọng hét lớn:
"Đạo gia bên trong, tại hạ là Lăng Vân, coi như hữu lễ."
Một bên hô một bên chắp tay.
"Lăng Vân, trước kia là người Kim Đao Môn, sau này lăn lộn ở Trường Kinh, người đời đặt cho ngoại hiệu bất dung thứ. Mấy năm trước, hắn đến làm môn khách tại Phủ của Lễ bộ Thượng thư. Không biết là tự mình lén lút tới đây, hay là phụng mật lệnh của thượng thư đi tìm tranh vẽ."
Ngô nữ hiệp ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Tại hạ nghe nói đạo gia có pháp lực cao cường, những người hộ vệ xung quanh cũng giỏi võ công. Tuy nhiên, chúng ta có đông người như vậy, cũng không dễ chọc vào! Nếu đạo gia đã có đạo hạnh thâm hậu, vì cớ gì phải tranh giành bảo vật với những tục nhân như chúng ta?"
"Ha ha, ta thành hộ vệ của ngươi rồi này."
"Tại hạ Quan Thủ Kỷ."
Một nam tử trung niên hơi béo khác đứng dậy.
"Lăng lão đời nói có lý, đạo gia đã là cao nhân, tại sao lại hy sinh đạo hạnh của mình để tranh đoạt bảo vật với chúng ta? Nếu thua khác nào hủy hoại việc tu hành của cả đời người. Nếu thắng cũng sẽ rước lấy sát nghiệt khắp người. Đến lúc đó, mọi người đều thua thiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận