Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 686: Bình Châu

"Nghe chủ quán tiểu điếm nói, trước đây quận thủ mới nhậm chức, nghe được câu chuyện thần tiên của tiên sinh, ngài ấy còn từng đặc biệt tới Nam Họa, ở tiểu điếm Tĩnh Phúc ăn một chén bánh canh."
"Thật là thú vị."
Tống Du cũng không khỏi lộ ra ý cười.
"Có lẽ sau này khi tiên sinh trở về Bình Châu, đi ngang qua Nam Họa, phố lớn ngõ nhỏ trong thành đều là bán bánh canh. Kiếm khách nói tới đây lúc này mới dừng lại:
"À phải rồi, Thư mỗ lúc này mới nhớ tới, lúc tới Bình Châu, Sơn Thần từng nhờ Thư mỗ nói lại với tiên sinh một câu."
"Chuyện gì?"
"Sơn Thần có nói, ngọn núi này coi như là tặng cho tiên sinh, không cần trả lại, chỉ là hiện giờ con đường cũ ở Bình Châu càng ngày càng vắng vẻ, hy vọng tiên sinh sau này lại đi ngang qua Bình Châu, nhớ đi tìm hắn uống một chén trà."
Vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên thanh âm.
"Khổ thu thu..."
Kiếm khách nghe vậy lập tức cúi đầu, nhìn về phía Tam Hoa.
Mèo con cũng đang ngửa đầu nhìn về phía hắn.
Một người một mèo tựa hồ có chút đồng cảm.
"Chuyện đó là đương nhiên rồi."
Tống Du cười một tiếng, chậm rãi nói.
Vị Sơn Thần này quả thực cũng rất tỉ mỉ và tinh tế.
Giả sử muốn để ngọn núi này ở nơi đây để trấn áp Tuyết Nguyên Yêu Vương năm trăm năm, trong năm trăm năm này Sơn Thần đương nhiên không thiếu hương hỏa. Nếu là muốn trả, cũng là hương khói của năm trăm năm. Nếu không cần trả lại, đợi đến khi không cần ngọn núi để trấn áp Tuyết Nguyên Yêu Vương nữa, Sơn Thần vẫn có thể tiếp tục hưởng dụng hương hỏa của bách tính Hòa Châu như cũ, có lẽ ngàn ngàn vạn năm.
So sánh một chút thì cũng chỉ là so sánh, nhân tình cũng là nhân tình thật, không thể có chuyện làm giả.
Tống Du nợ Bình Châu Sơn Thần một lần.
Sau này cũng nên đi uống với hắn một tách trà.
"Vậy ngươi có nghe được chuyện về Ni Cô Am ở ngoài trấn Nam Họa từ miệng của chủ quán hay không?"
Tống Du tiếp tục hỏi.
"Tại hạ có nghe nói qua."
Kiếm khách hiểu ý, lập tức nói:
"Nghe nói trong am Ni Cô vốn có mấy vị ni cô, chỉ là hiện tại đều không ở trong am ni cô, am Ni Cô cũng bỏ hoang. Nhưng lại nghe nói, Lý đại quan nhân kia chuẩn bị bỏ tiền đem am Ni Cô kia đổi thành nghĩa thục, còn lấy ruộng đất ra làm học điền. Mà mấy vị ni cô kia, hiện tại có người đang tự mình dệt vải, có người ở trong thành buôn bán nhỏ, bán dưa muối."
"Vải bố ở Nam Họa phải gọi là tuyệt đỉnh."
Tống Du liếc mắt nhìn Tam Hoa đang ngồi bên cạnh.
Đáng tiếc hôm nay Tam Hoa nương nương trong hình hài của một con mèo nhỏ, từ sau khi nàng lĩnh ngộ thần thông có thể biến hóa quần áo, nàng cũng không có mặc qua xiêm y ba màu mua được ở phía nam nữa. Chỉ là Tống Du vẫn giữ lại bộ xiêm y nhỏ kia, hắn vẫn đặt nó ở dưới túi chăn, không nỡ vứt bỏ.
Mà về sau khi Tam Hoa nương nương hóa thành hình người, y phục này bất luận là dày mỏng, cơ bản đều là ba loại màu sắc, hình thức cũng đều không khác nhiều so với bộ quần áo ba màu của Nam Họa.
Nghĩ tới vải bố và y phục của Tam Hoa nương nương, hắn liền nghĩ tới món hoa cải muối đêm hôm đó.
"Hoa cải muối của Nam Họa cũng rất đặc biệt. Lúc bọn ta đi qua vừa vặn là lúc vào mùa hoa cải nở, có một vị ni cô đã làm món đó cho bọn ta. Hương vị thực sự rất ngon."
Kiếm khách cười cười, dưỡng như hắn cũng không tiếc nuối, tiếp tục giảng giải:
"Vậy chuyến đi lần này tại hạ bỏ lỡ nó mất rồi. Vị Lý đại quan nhân kia thì trở thành đại thiện nhân nổi tiếng gần xa của huyện Nam Họa. Người trong nhà mở một trang trại, đặc biệt mời những người phụ nữ nghèo khổ trong thành đi làm công, đối xử với bọn họ rất tốt, cho những loại vải rất tốt. Người các nơi đến mua vải, đều nguyện ý mua từ chỗ hắn. Ban đầu hắn có chức quan trong huyện, nghe nói tri huyện mới tới không chỉ không e ngại trước kia hắn đã làm những chuyện sai tráo, ngược lại đối với hắn thập phần coi trọng, cũng coi như có vài phần khí phách."
"Đây cũng là một chuyện tốt."
Tống Du nói như thế, trong lòng hắn đương nhiên cũng rất cảm khái.
Thế sự thật sự là khó có thể đoán trước, lúc này mới qua được bốn năm, dù là chuyện cũ hay người cũ liền đều có sự thay đổi.
Trong lúc nói chuyện công phu, ngọn núi ở nơi xa xa kia lại lớn hơn một chút. Chỉ là bây giờ nó đã rất cao lớn, hơn nữa cách rất xa, biên độ tăng trưởng liền không như lúc trước, không khỏi làm người ta kinh động.
Ai ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng được điều đó.
Sắc trời dần dần tối lại.
Yêu ma ở Hòa Nguyên đã được thu phục, tuyết đọng đã tan, cây cỏ đều đã chui ra khỏi tầng đất, nhưng mà chim bay cá nhảy trong chốc lát vẫn không có trở về nơi đây, ban đêm vẫn còn là một mảnh yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận