Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 173: Chươn 173: Yến An

Nơi này trồng rất nhiều cây mía. Giữa các sườn đồi là vùng đất bằng phẳng được quy hoạch bài bản, và được rừng mía nhuộm thành sắc xanh dày đặc, ở giữa có một con đường mòn dẫn đến một nơi mà hắn nghĩ cả đời này cũng không bao giờ đặt chân tới. Cây cổ thụ ven đường lặng thầm sinh trưởng, không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm, ở cuối tầm mắt là những ngôi làng, những ngôi nhà hiện ra thấp thoáng, cũng không biết chúng đã ở đó bao nhiêu năm, hắn chỉ biết mọi thứ hiện lên đều thật sống động, yên tĩnh và đẹp đẽ đến lạ.
Tống Du nghĩ thầm có lẽ khung cảnh nơi đây đã giống thế này từ hàng trăm năm trước rồi. Thậm chí có lẽ vài trăm năm nữa cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng đây là quê hương của ai? Những người sống ở đây là những người thế nào? Họ sống và sinh hoạt bằng cách nào?
Tống Du bề ngoài nhìn thì tự nhiên, nhưng trong lòng lại rung động không thôi, hắn suy nghĩ một lát thì quyết định sẽ đến gần ngắm kỹ hơn diện mạo của vùng đất này, đồng thời gặp gỡ người dân nơi đây, lắng nghe những câu chuyện ở đây. Nhưng hắn cũng biết núi sông vô tận, không thấy thần tiên là chuyện thường tình.
Thế giới rộng lớn nhưng đời người ngắn ngủi nên việc tiếc nuối là điều khó tránh khỏi. Có lẽ hối tiếc vốn là chuyện bình thường.
"Tiên sinh."
Lúc này, một con én đáp xuống trên đầu ngựa, nó nghiêng đầu nhìn hắn:
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Yến An ..."
Tống Du không vội trả lời mà hỏi nó:
"Ngươi không bay về phương nam trú đông à?"
"Hồi tiên sinh, từ nhỏ ta đã lớn lên bên cạnh tổ tiên mình nên không cần phải bay vào nam trú đông. Sau này ta đắc đạo, khai mở linh trí, lại hóa hình nên càng không cần phải đi."
"Hóa ra là như vậy."
"Tiên sinh, hình như ngài rất hứng thú với chuyện phía nam và hải ngoại đúng không?"
Chim én nhìn chằm chằm đạo nhân bằng đôi con ngươi đen láy lanh lợi, nó luôn cảm thấy sau khi nghe nói mình chưa từng đi qua phía nam thì giọng điệu hắn có chút tiếc nuối.
"Kể từ khi còn nhỏ ta đã nghe tổ tiên kể lại không ít những cố sự ở phương nam và hải ngoại, nếu tiên sinh muốn nghe thì ta cũng có thể kể cho tiên sinh nghe."
"Thật ra không phải là ý này."
"Vậy là..."
"Ta chỉ cảm thấy việc bay về phía nam vào mùa đông là điều tất yếu."
"Sao lại là tất yếu?"
"Nghe nói các ngươi sẽ bay hơn vạn dặm, xa nhất sẽ bay hơn vài vạn dặm, không biết các ngươi sẽ băng qua bao nhiêu vùng đất núi sông, sẽ thấy bao nhiêu cảnh sắc khác nhau, quả thực quãng đường kia quá đáng giá."
Tống Du thở dài nói tiếp.
"Trên thế gian này ngay cả thần linh cũng bị tín ngưỡng của mình vây hãm tại chỗ, không bao giờ biết được hình dạng thực sự của thế giới trông như thế nào, thậm chí ngay cả nằm mơ nhưng hầu hết mọi người cũng không thể mơ được trọn vẹn một thế giới rộng lớn như vậy, ngược lại các ngươi trời sanh phải di cư về phía nam, trời sanh có cơ hội mở mang kiến thức về thiên địa rộng lớn mà hầu hết mọi người dành cả đời cũng không với tới được. Ta không biết các ngươi cảm thấy ra sao, nhưng không thể phủ nhận rất nhiều người đều ghen tị với các ngươi."
Yến Tử nghe hắn nói như vậy, cũng cảm nhận được phần nào tâm trạng của hắn, thế là đột nhiên cũng có chút tiếc nuối.
"Ta chưa bao giờ đi..."
"Ngươi có thể đi bất cứ lúc nào."
"Bên ngoài có nguy hiểm không?"
"Khó mà nói được."
"Ồ..."
Tống Du suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Trước kia khi ta còn nhỏ, ta đã hỏi sư phụ dưới chân núi có nguy hiểm không.
"Nàng đã đáp lại ta thế này: Thế giới này rộng hơn mười vạn dặm, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người chết vì những tai nạn bất ngờ, cũng có không biết bao nhiêu người chết trong oan uổng. Nhưng cũng có những người vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa từng đi bất cứ đâu, và cũng không bao giờ làm điều gì đặc biệt, rồi giữa đường cũng chết vì bệnh tật hoặc vì đói. Cũng có những người sống đến già nhưng cũng không biết phải làm gì. Muôn hình vạn trạng, còn lại phải do ngươi tự mình đến xem, tự mình quyết định. Những gì ngươi đã thấy và gặp phải trong cuộc đời này đều liên quan mật thiết đến cách ngươi lựa chọn."
"Tuy nàng được biết đến là một trong rất nhiều người tu hành đạo nhưng khi còn trẻ, lại thích nhất là được đi du lịch khắp đó đây. Đây tất nhiên chỉ là lý tưởng của nàng, mọi chuyện sau đó cứ thuận theo tự nhiên mà thôi. Ta nghĩ ngươi cũng nên có những suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình."
Chim én suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại lo lắng nói:
"Ta vẫn luôn muốn hỏi tiên sinh một vấn đề."
"Cứ việc hỏi."
"Tiên sinh đi vòng quanh thế giới và dường như không có đích đến cụ thể, vậy mục đích của tiên sinh là gì?"
"Ngươi nghĩ thế nào?"
"..."
Chim én lại suy nghĩ hồi lâu, sau đó nó cẩn thận nói:
"Ta vốn tưởng rằng là vì trừng ác dương thiện, trừ tà diệt ma."
"Trong cuộc hành trình này, ta đã trừng trị cái ác cũng đã đề cao cái thiện, trừ tà diệt ma cũng làm qua rồi, nhưng ta cũng không phải cố ý xuống núi vì bọn hắn."
Tống Du lắc đầu cười trước khi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận