Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 914: Chuyện Ở Nghiệp Sơn, Phong Châu

"Sao con người có thể nhìn ra sự thay đổi của mèo chứ?"
"Nói cũng phải."
"Không biết hiện quốc sư đang ở đâu?"
"Quốc sư à, mặc dù quốc sư là quốc sư của trẫm, nhưng hắn cũng là người tu hành trong đạo môn giống như tiên sinh."
Hoàng Đế nói tiếp.
"Quốc sư xử lý chuyện quốc sự nhiều năm, bây giờ lại muốn xử lý chuyện của thế gian trần thế ở bên ngoài ư?"
"Là chuyện ở Nghiệp Sơn, Phong Châu à?"
"Đúng vậy."
"Thì ra là thế."
Ánh mắt Tống Du khẽ buông xuống.
Trên bàn vẫn là những món ngon quý hiếm, phong phú, thậm chí còn phong phú hơn cả lần trước, giữ lại mấy món mà hắn thích ăn lúc trước, đổi đi mấy món lần trước hắn không thích ăn hoặc ăn rất ít.
Hoàng đế nâng chén lên kính hắn, đạo sĩ khuyên hắn uống ít rượu lại.
Hai bên vừa ăn vừa nói chuyện, nói về trận đại thắng ở phương Bắc, nói về lịch sử cũng nói về hiện tại, hai người giống như không phải hoàng đế và đạo sĩ, mà chỉ là hai người nhàn nhã trên sông. Ngay cả con mèo cũng bị hắn lây nhiễm, sau khi ăn xong, nó nhàm chán nằm ở bên chân đạo sĩ một lát, sau đó nó vươn người, nhấc bước lên tùy ý đi lung tung ở trong cung, không quan tâm tới hai người đang nói những chuyện nó nghe không hiểu nữa. Nhưng nội dung cuộc nói chuyện của hai người đều rất không tầm thường, nơi này chính là hoàng cung của Đại Yến, là trung tâm của thiên hạ.
"Đến tận bây giờ, chuyện của Phù Dương chân nhân năm đó vẫn được lưu truyền trong dân gian Đại Yến, chỉ e chuyện về cuộc hành trình lần này của tiên sinh cũng sẽ được lưu truyền rất nhiều năm nữa"
"Có lẽ vậy."
"Lúc ở phương Bắc, tiên sinh đã giúp Đại Yến ta diệt trừ yêu ma trong quân đội Tái Bắc, ngẫm lại ắt tiên sinh cũng có chút hiểu biết về Trấn Bắc Quân và Trần tướng quân, khụ khụ khụ..."
Lão hoàng đế không khỏi ho khan một hồi, hoạn quan đứng bên cạnh vội vàng đi tới gần, quan tâm hắn ra sao, lại bị hắn phẩy tay cho đi, sau đó nói tiếp với Tống Du.
"Tiên sinh đã hồi kinh được một tháng, chắc hẳn cũng đã nghe thấy vài chuyện, không biết tiên sinh có suy nghĩ ra sao?"
Hoàng đế khẽ vươn người ra, nhìn hắn trưng cầu.
Cuối cùng hoàng đế vẫn nói tới chính sự.
Tống Du còn tưởng rằng trong buổi dạ yến hôm nay, hoàng đế chỉ nói với hắn vài chuyện quỷ thần, lịch sử, không hỏi chuyện chính sự thương sinh, vậy hắn chỉ đành xem như bình phẩm ngự thiện cung đình một lần. ...
Nội thị trong điện rủ tầm mắt xuống, đi theo mèo Tam Hoa đang phe phẩy chiếc đuôi tùy ý dạo bước trên mặt đất, chợt thấy nó leo lên chân của Cao Ban nội thị, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục đi lên phía trước, lúc nó vòng qua chân của Cao Ban nội thị đi qua người hắn thì chạm trúng góc áo của nội thị, góc áo lay chuyển lập tức hấp dẫn sự chú ý của nó, khiến nó không khỏi đưa chân lên, nhanh chóng lao tới túm hai cái.
Nó lập tức quấn lấy di chuyển, sau khi đi được một vòng, nó lại nhàm chán đi ngang qua đại điện.
Nó đi nghiêng ngả lảo đảo nhìn như uống say.
Thấy cung nữ mang thức ăn lên, nó lập tức thấp người xuống, làm ra tư thế cảnh giác, ngẩng đầu lên quan sát các cung nữ, sau đó nó lập tức chạy đi, nhanh như chớp chạy theo bước chân của các cung nữ.
Hoàng hậu thích mèo, cũng thích nuôi mèo.
Nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy con mèo nào xinh đẹp, có linh tính như vậy.
Tối nay, không nhiều người biết chuyện bệ hạ mở tiệc chiêu đãi ở trong cung, nếu như cuộc trò chuyện trong cung Trường Nhạc lúc này được truyền ra ngoài, chỉ e không biết bao nhiêu người nguyện ý bỏ ngàn vàng ra để mua.
Tuy nhiên, những người có thể nghe thấy được cũng không nhiều.
Tể tướng bản triều vốn không có bao nhiêu quyền lực, trước đây quyền lực đều nằm trong tay của quốc sư, trước giờ, tể tướng cũng không có bản lĩnh gì lớn lao. Sở dĩ hắn có thể làm tể tướng, chỉ bởi vì hắn trung thành với bệ hạ, theo phe quốc sư. Bây giờ bởi vì quốc sư có chuyện quan trọng phải rời kinh, nhưng tể tướng vẫn không có năng lực tiếp nhận quyền hành, mà quay trở về lục bộ, sở dĩ bây giờ hắn vẫn là tể tướng, chẳng qua cũng bởi vì hắn trung thành với bệ hạ mà thôi.
Đương nhiên tể tướng sẽ không truyền cuộc trò chuyện đêm nay ra ngoài.
Ngược lại, thường xuyên có người muốn mua chuộc những quan nội thị này.
Nhất là một hai năm gần đây.
Thế nhưng mặc dù rồng đã già, nhưng long uy vẫn còn đó, mặc dù vị hoàng đế trước mặt này đã lớn tuổi, nhưng uy tín của hắn trong lòng những nội thị này vẫn rất lớn. Bọn hắn đã đi theo vị hoàng đế này nhìn thấy không biết bao nhiêu sóng gió, nhưng tất cả sóng gió đều dừng lại dưới chân hoàng đế, thế nên đến tận bây giờ, bọn hắn vẫn cho rằng hoàng đế có thể khống chế tất cả, đương nhiên cũng không dám giở trò gì.
Nhưng bây giờ, cho dù là tể tướng hay quan nội thị, trong lòng bọn hắn đều không hề bình tĩnh, thản nhiên bằng con mèo đang dạo bước chơi đùa này.
"Điều này cần phải hỏi bệ hạ trước."
"Ồ?"
"Ba năm trước, ta và bệ hạ đã từng trò chuyện với nhau, bệ hạ từng nói với ta rằng người biết Trần Tử Nghị không có lòng phản, không biết bây giờ bệ hạ có suy nghĩ ra sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận