Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 102: Có Lẽ Vậy

Tống Du nằm xuống ngắm sao, trên mặt không có vẻ ngạo mạn, chỉ có vẻ lãnh đạm trước sau như một.
Lần này Tam Hoa nương nương thành thật đáp lại:
"Nghe không hiểu."
Tống Du nghe vậy cũng chỉ cười cười.
Đó là nguyên nhân tại sao hắn nói với nàng.
Không biết Tam Hoa nương nương biến lại thành mèo từ lúc nào, nó bò đến bên cạnh Tống Du, bò ngang qua người hắn, giẫm lên trên thân hắn, rồi chạy sang phía bên kia, dùng móng vuốt nhỏ chạm vào mặt hắn.
Móng vuốt lạnh băng, có cảm giác như bùn sa.
"Đạo sĩ, ngươi không vui."
"Chưa nói tới cái đó."
"Đó là gì."
"Chỉ là có chút cảm khái thôi."
"Vậy ngươi nói..."
"Ừ?"
"Các ngôi sao cũng sẽ cảm thấy chúng ta xinh đẹp chứ?"
"Có lẽ vậy."
Tam Hoa nương nương đang chữa lành vết thương lòng cho hắn.
Trong mắt hắn không thể chứa hết bầu trời đầy sao này, đống lửa bên cạnh không ngừng cháy rực, phát ra tiếng lộp bộp, cách đó không xa, chú ngựa tía đang nằm gặm cỏ, tiếng nhấm nháp nuốt từng chút một nghe cũng thật thư thái.
Tiếng gió và tiếng thì thầm đều khiến lòng người tĩnh lại.
Trước kia sư phụ từng bảo, dưới bề ngoài điềm đạm hờ hững của hắn cất giấu một sự ngạo mạn đối với toàn bộ thế giới.
Thật ra cái này cũng khó tránh khỏi.
Tống Du không phản bác mà cố gắng kiềm chế bản thân.
Nhưng chuyện đó đã là quá khứ, sau khi đến thế giới này, theo thời gian trôi qua, tuổi lớn lên, hắn cũng dần dần hiểu ra.
Nếu kiếp này đã chú định khó có thể quay về, vậy thì hắn sẽ thử nỗ lực hòa nhập vào nơi này, cố gắng mở rộng lòng mình mà tiếp nhận thế giới, hắn cũng sẽ phóng tầm mắt của mình ra xa, nỗ lực nhìn xem để lĩnh hội vẻ đẹp độc đáo khác lạ của thế giới này.
Nếu không biết nó có nơi nào đặc sắc, vậy thì đi tìm. Nếu không nghĩ ra nó có gì hay ho, vậy thì đi xem.
Lần này xuống núi du lịch, thiên sơn vạn thủy, nhân tình thế thái, hắn không mong cầu gì khác mà chỉ mong cả đời này có thể trôi qua đặc sắc một chút, thú vị một chút, để không phụ cuộc đời này.
May mắn thay...
Vừa mới lên đường đã thu hoạch không nhỏ.
Cảm tạ minh chủ "tùy hứng vô dụng", xin khom lưng lộ ngực!...
"Phía trước có phải là biên giới Hủ Châu không?"
"Sao ngươi biết?"
"Có một cột mốc biên giới ở đằng kia."
"Cột mốc biên giới?"
Mèo Tam Hoa ngó đầu ra nhìn về phía trước rồi lập tức chạy một mạch đến cuối con đường đá xanh nơi tầm mắt có thể thấy, dừng lại trước cột mốc biên giới, ngẩng lên nhìn tới nhìn lui rồi mới chạy về nói:
"Đúng là có một khối bia."
Tống Du nhìn nó rồi lại nhìn về phía trước.
"Lần sau nghỉ ngơi ở chỗ nào đó, nếu có thời gian rảnh, ta sẽ dạy Tam Hoa nương nương đọc chữ."
"Tại sao phải biết chữ?"
"Biết chữ mới có thể đọc sách."
"Tại sao phải đọc sách?"
"Sách là nấc thang tiến bộ của nhân loại."
"Còn mèo thì sao?"
"Cũng là nấc thang để mèo tiến bộ."
"Tại sao?"
"Vì nó đúc kết trí tuệ của người đi trước."
"Trí tuệ gì?"
"Không học thì quên đi..."
Vẻ mặt Tống Du vẫn hờ hững.
Tới gần một chút là có thể thấy rõ hàng chữ bên trên tấm bia đá.
Mặt đối diện với hắn có khắc ba chữ lớn "ranh giới Dật Châu", trái phải hai bên đều có chữ nhỏ, khắc ranh giới quận, huyện và năm lập bia. Đi qua cột mốc biên giới này, mặt bên kia có khắc dòng chữ "ranh giới Hủ Châu", trái phải cũng khắc hình thức đồng dạng là quận, huyên và năm lập bia, là triều đạt khai quốc lập.
Mùa xuân năm Minh Đức thứ hai, Tống Du tới Hủ Châu.
À, còn có Tam Hoa nương nương và ngựa tía.
Tống Du cảm thấy đó là kỷ niệm đáng giá.
Nhưng cũng không cần phải ở đây lâu, nghỉ ngơi một lát, ăn chút lương khô và uống chút nước rồi tiếp tục lên đường.
"Chúng ta không có nhiều thứ để ăn."
"Khắp nơi đều là đồ ăn."
"Ta không có nhiều thứ để ăn."
"Tam Hoa nương nương bắt sâu bọ cho ngươi ăn."
"Ta không ăn sâu."
"Ăn ngon mà."
"Không cần."
"Vậy thì bắt chuột cho ngươi."
"Nhận tấm lòng."
"Vậy thì bắt chim nhỏ cho ngươi."
"Chúng ta nên tìm một ngôi làng hoặc một thị trấn nào đó, xem có thể mua được chút đồ ăn nào dễ mang theo không."
Tống Du nhìn về phía trước, chỉ thấy bầu trời xanh, bãi cỏ vàng, núi non trập trùng, không thấy bóng dáng thôn trang, chỉ có cái thứ màu xám không biết là khói hay sương mù lọt vào trong tầm mắt.
"Đúng lúc chúng ta phải tìm người hỏi đường đến Long Quận rồi."
"Ông lão đó chỉ cho ngươi đi thế nào."
"Sao mà nói rõ ràng được? Vẫn nên tìm người hỏi thôi."
"Ngươi dốt."
"Tam Hoa nương nương thông minh thì Tam Hoa nương nương chỉ đường đi."
"Tam Hoa nương nương đi theo ngươi."
Một người, một mèo và một ngựa lại đi một đoạn nữa, cuối cùng cũng thấy một thôn trang, thoạt nhìn khá vượng nhân khí.
Ven đường có một tảng đá viết ba chữ Lưu gia thôn.
Trông thôn trang này, sau lưng dựa núi sâu, suối nguồn tụ thành kênh rạch, ven suối có rất nhiều thửa ruộng phì nhiêu, hàng nghìn mẫu đất màu mỡ, quả là một địa phương tốt, nó cách đường chính cũng không xa, chẳng trách lại phồn vinh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận