Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 225: Mùa Thu

Viên Bất Quá có một con đường mòn cổ nổi danh, vốn dĩ trên ngọn núi này không có đường đi, mấy ngàn năm trước được các quân sĩ đóng quân ở đây tu sửa lại, vị trí vuông góc với vách núi, chỗ rộng nhất cũng chỉ khoảng một thước, ngay cả đặt chân xuống cũng khó khăn, bên cạnh huyền nhai đóng một loạt đinh sắt, lại buộc vào một sợi xích sắt, để cho người ta có thể nắm lấy, đây là biện pháp an toàn duy nhất trên đường mòn, hơi không chú ý một chút là có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng bên dưới.
Nơi này còn nguy hiểm hơn cả Cẩu Ba Nham, chẳng qua phong cảnh không đẹp bằng nơi ấy.
Hắn lại đi tới Mã vương trại của sơn phỉ đang hoành hành ở đây...
Nếu trên đường đi có thấy thành trấn, chỉ cần không cách quá xa thì Tống Du và Tam Hoa nương nương sẽ ghé vào đó một chuyến để ngắm phong thổ, xem xem có món ăn đặc sắc gì hay không, thuận tiện nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, rồi bổ sung đồ vật đi đường. Suốt sáu quận bốn mươi tám quận huyện của Bình Châu thật đúng là thần tiên mờ ảo lại có chướng khí mù mịt, dâm tà thần tự ở khắp nơi, các truyền thuyết về thần tiên cũng nhiều vô số kể.
Lúc đến Hoa Lê Mương cũng đã là lúc chuyển giao mùa hạ với mùa thu, cho nên không còn hoa lê để ngắm nữa, có điều lê cống của Bình Châu lại vừa đến kỳ chín rục.
Tam Hoa nương nương không thích ăn lê, nhưng Tống Du lại muốn ăn.
Lê cống tự nhiên không cần phải bàn về chất lượng, vừa to lại vừa mọng nước, cắn một miếng là đầy miệng nước, vị ngọt thanh làm người ta yêu thích không thôi. Chỉ là toàn bộ ngọn núi đều là cây lê, cũng chỉ có mùa xuân là rực rỡ xán lạn, đến mùa thu, phân nửa quả lê trong núi không thể bán đi được. Những phần có thể vận chuyển ra khỏi đây là có thể bán được với giá cao, nhưng nếu không thể chở ra được thì cũng chỉ có thể bán ở ngay trong núi, chỉ cần đưa tiền là có người bán cho, thậm chí có khi còn không cần trả tiền, chỉ cần gọi một tiếng thì người khác cũng vui vẻ đưa một ít cho các đạo nhân.
Ngoài ra còn có mứt lê, cái này Tam Hoa nương nương có thể ăn được.
Cuối tháng sáu, bọn họ đã đến huyện Trường Sinh.
Đi ra ngoài huyện một trăm dặm là đến hồ Kính Đảo, bên cạnh hồ Kính Đảo là núi Vân Đỉnh trong truyền thuyết.
Tòa núi Vân Đỉnh này nghiễm nhiên là tòa tiên núi nổi tiếng nhất trong toàn bộ Bình Châu, đã có không biết bao nhiêu người hướng đến tiên đạo trường sinh đến nơi này để tìm tiên nhân, ngay cả huyện ở chỗ này cũng lấy Trường Sinh là tên. Một huyện thành nho nhỏ phải có đến hơn trăm nhà lữ quán, những người đang đi lại trên đường lớn đa phần lữ khách, người từ ngoài đến sợ còn nhiều hơn cả người địa phương. Thậm chí có khi còn có vị danh nhân nào đó là đại thi nhân đại tài tử đã để lại danh cổ thiên tác cho đời sau cũng từng xuất hiện ở chỗ này.
Mà trà lâu ở ven đường cũng toàn kể về những truyền thuyết thần tiên, yêu ma quỷ quái ở khắp sáu quận bốn mươi tám huyện ở Bình Châu này.
Tống Du và Tam Hoa nương nương đi tới nơi này, cũng tìm một nhà lữ quán để tạm nghỉ chân. Hắn vẫn tìm một gian phòng bình thường như trước.
Tống Du ngồi cạnh bàn, rót một chén nước uống, rồi nói với Tam Hoa nương nương:
"Tam Hoa nương nương có biết không, mấy ngày nữa là đến tiết lập thu."
"Tam Hoa nương nương không biết."
Mèo Tam Hoa nhảy lên trần bàn, chuẩn bị cúi sát vào ngửi chén nước, hoàn toàn trả lời theo bản năng, nhưng sau khi trả lời xong mới nhớ tới, lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng vào vào Tống Du:
"Lập thu?"
"Đúng vậy."
"Lập thu!"
"Tam Hoa nương nương muốn làm cái gì hả?"
"Ăn một bữa ngon!"
"Cũng được."
Tống Du cười cười, nhìn con mèo nhỏ đang ngồi trên bàn:
"Có điều mấy hôm nữa mới đến lập thu, mà khi đó chúng ta đã phải rời khỏi chỗ này rồi, nếu không phải đang ở bên hồ Kính Đảo thì cũng đang đi lên núi Vân Đỉnh, ở chỗ đó không có đồ ăn ngon gì cả."
"!!"
Ánh mắt mèo Tam Hoa sáng quắc, nhìn chằm chằm hắn.
Tống Du cầm chén nước lên uống một ngụm nước, nhỏ giọng nói:
"Cho nên, ta kiến nghị chúng ta đi ăn nó trước đi."
"Ăn nó trước đi!"
"Dù sao cũng là do chúng ta tự chọn thời điểm, dù có sớm mấy ngày thì cũng không sao cả."
"Có sớm mấy ngày thì cũng không sao!"
"Tam Hoa nương nương thấy sao?"
"Tam Hoa nương nương thấy ngươi nói đúng."
"Tam Hoa nương nương muốn ăn cái gì?"
"Tam Hoa nương nương muốn ăn thịt bò, muốn ăn cá, muốn ăn chim nhỏ, muốn ăn gà trống!"
"Ở trong thành nhỏ rất khó mua được chim và gà trống, nhưng thịt bò và cá thì có thể mua được, ừ, chắc hẳn là có thể mua được thịt bò, để ta đi ra ngoài hỏi thử xem."
"Tam Hoa nương nương có thể tự đi bắt chim nhỏ và gà trống."
"Vậy thì tốt."
Tống Du đi ra ngoài.
Mèo Tam Hoa nhảy xuống khỏi bản, bước chân nhẹ nhàng đi theo sát hắn.
Nếu muốn hỏi xem trong huyện này có mua được thịt bò hay không thì đến tìm chủ quán khách điếm là dễ nhất.
Có điều, nơi này không phải là Lăng Ba, cho nên thịt bò không thường thấy như là thịt heo thịt dê, chủ quán nghe Tống Du hỏi có chút khó xử, hắn ta nhìn một lượt Tống Du từ trên xuống dưới, cũng nhìn Tam Hoa nương nương bên cạnh hắn:
"Thịt bò à, không biết hôm nay có bán hay không, đợt bán gần đây nhất là từ mấy ngày trước rồi, lần đó cũng không bán nhiều lắm. Tiên sinh cũng biết thịt bò là thứ quý hiếm, các quý nhân thích ăn thứ này, một con bò chết, bọn họ sẽ đi lấy trước, còn dư lại mới được bán ra ngoài, còn có không ít người muốn cướp mua, tiểu nhân cũng chỉ có thể đi hỏi giúp cho tiên sinh thôi, còn giá cả thì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận