Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 754: Lôi Pháp

"Rất nhiều yêu quái không thể học lôi pháp bởi vì chúng chỉ tu hành âm lực, Tam Hoa nương nương cùng lúc tu hành cả âm và dương, đương nhiên có thể học được, chỉ là Tam Hoa nương nương vốn đã là yêu, yêu muốn học lôi pháp, trước tiên phải khắc phục nỗi sợ của mình trước đã."
Tam Hoa nương nương lại quay đầu sang nhìn hắn chằm chằm.
Nó lộ ra biểu cảm sững sờ.
Nhón sĩ tốt ở sau lưng và tướng sĩ quân sư trên tường thành thấy vậy cũng đều sững người.
Sĩ tốt binh lính còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy đạo sĩ đã đi về lại bên cạnh mình, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bọn hắn.
"Hai vị tướng quân."
"Tiên, tiên sinh! Có gì cần dùng tới chúng ta?"
Giáo úy vội vàng vực lại tinh thần, nhìn chằm chằm Tống Du.
"Tại hạ không am hiểu chuyện khiêu chiến, tại hạ cũng không nghe hiểu tiếng của người Tái Bắc, không biết tướng quân có thể giúp tại hạ đi thay một chuyến chăng?"
"Tiên sinh định đi khiêu chiến à?"
"Đương nhiên."
Yêu ma trong quân đội Tái Bắc biết hắn tới đây vì bọn chúng, vì thế chúng đã tới khiêu chiến hắn trước, gọi hắn một mình ra khỏi thành chiến đấu, cũng coi như có mấy phần hào khí. Nếu đã như vậy, Tống Du bèn thuận theo ý của bọn chúng, mời bọn chúng ra chiến đấu vài trận.
Rèn sắt khi còn nóng, có thể chém được bao nhiêu tên thì chém bấy nhiêu tên.
Tránh cho bọn yêu ma lỗ mãng này phản ứng kịp thời, không dám tiến lên, như vậy sẽ càng thêm phiền phức,
"Tiên sinh yên tâm! Tiểu nhân am hiểu nhất là khiêu chiến! Với tính cách của đám mọi rợ này sao có thể đấu lại ba tất lưỡi của tiểu nhân, cho dù bọn chúng có không muốn đánh, tiểu nhân cũng có thể gọi bọn chúng ra!"
"Vậy làm phiền tướng quân."
"Vậy ta đi đây!"
Giáo uý hô lớn một tiếng, sau đó thúc ngựa chạy lên phía trước.
Chỉ thấy đạo sĩ thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục chống gậy đi lên phía trước, con mèo sững sờ đi theo hắn, một người một mèo đi tới phía trước Lang Yêu to lớn còn đang run rẩy kia, đạo sĩ đổi cánh tay chống gậy trúc sang tay trái, tay phải nhẹ nhàng lấy lá cờ đang phấp phới trên người cự lang ra, mặt lá cờ chỉ to bằng một bàn tay, một mặt lá cờ vẽ hình đầu sói, một mặt kia thì có phù văn của người phương Bắc, phía dưới là một cây gỗ dài chưa tới cánh tay, trông rất tinh xảo.
"Tặng cho Tam Hoa nương nương."
Đạo sĩ khẽ cúi người, đưa lá cờ cho con mèo. ...
"Cộc cộc cộc..."
Tiếng vó ngựa từ xa bước tới.
Giáo uý đã chạy về lại.
"Tiên sinh!"
Người còn chưa về tới, giọng nói của hắn đã vang lên.
"Yêu ma trong quân đội Tái Bắc vô cùng tức giận, chúng đã nghênh chiến, mong tiên sinh cẩn thận."
Hắn vừa nói xong, một tiếng "Phập" chợt vang lên ở sau lưng.
Giống như một cơn gió lớn nổi lên, cũng giống như tiếng thuốc nổ vang lên.
Một luồng sóng nhiệt ập tới từ phía sau.
Giáo uý ra khiêu chiến bị dọa cho một trận, hắn quay người nhìn ra, chỉ thấy đám lửa trên thảo nguyên ở sau lưng như một dòng sông dán vào mặt đất nhanh chóng lao về phía bên này.
Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả ngựa.
"Hỏa tướng quân!"
Giáo uý đương nhiên biết tên yêu ma này, trước đây hắn đã từng thi triển pháp thuật thần thông, dẫn lửa đốt thành Viễn Trị, sau đó hắn lại phóng lửa đốt tường, ngọn lửa đi ngược theo tường thành thẳng hướng lên trên, không ít binh sĩ trên tường thành đều bị thiêu cháy. Một lần là nhờ có cao nhân ở trong thành tinh thông tế thần cầu mưa lập đàn thi pháp gọi mưa xuống mới có thể dập được lửa. Một lần là nhờ có thần tiên trên trời hạ giới mới có thể dọa chúng rút lui.
Nhưng ngọn lửa lần trước rõ ràng không hề đáng sợ như ngọn lửa có dáng vẻ dòng sông đang chảy xiết mà mọi người nhìn thấy hôm nay.
Cảnh tượng này không hợp lẽ thường, nếu không phải sớm đã biết rõ đám yêu ma bản lĩnh thần thông này, cộng với nhiệt độ sau lưng ngày càng tăng, mọi người còn cho rằng đây chỉ là ảo giác.
"Giá!"
Trong cơn kinh hãi, giáo uý vội vàng thúc ngựa.
Con ngựa cũng liều mạng chạy đi.
Mặc dù nói là khiêu chiến trước trận, ít khi xảy ra chuyện giết chết giáo uý tới khiêu chiến, nhưng lúc nãy khi hắn tới trước mặt quân Tái Bắc khiêu chiến đã mắng rất khó nghe, nếu những yêu ma này thừa dịp ngọn lửa đang chuyển động thuận tiện thiêu chết hắn ở dưới thành, ngẫm lại cũng chẳng ai nói được gì.
May mà con chiến mã được chăm sóc tỉ mỉ mỗi ngày cuối cùng cũng không khiến hắn thất vọng, trước khi ngọn lửa kịp thời đuổi tới, hắn đã chạy tới bên cạnh đạo sĩ.
Giáo uý cưỡi trên lưng ngựa, cả người chao đảo, hắn xoay đầu nhìn sang đạo sĩ.
Cũng không biết ngọn lửa ở sau lưng đã tới gần mức nào, hắn chỉ cảm nhận được hơi nóng từ phía sau, con ngựa chạy nhanh như điên, trước kia, lúc hai bên giao chiến nó cũng không chạy nhanh tới vậy, lúc quay đầu lại, có thể thấy rõ ngọn lửa kia đã phản chiếu lên gương mặt của đạo sĩ, tỏa ánh sáng lấp lánh, trong hai con mắt hắn cũng có một dòng sông lửa.
Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
"Gió lên lửa tắt."
Hắn phất tay một cái, gió bắt đầu thổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận