Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 727: Tiếp Tục Cúi Đầu

"Có ngon không?"
"Quên rồi."
"Xem ra Tam Hoa nương nương muốn uống sữa."
Tống Du bình tĩnh nói.
"Vừa hay ta có để dành một ít cho Tam Hoa nương nương, mặc dù sữa đã nguội, mời Tam Hoa nương nương cứ mặc kệ uống nó đi."
"Ồ..."
Thế là đạo sĩ lại rót cho nó nửa chén sữa.
Mèo Tam Hoa cất bước đi tới, nó nấc một cái, vẫn còn chút mùi sữa, điều này khiến nó càng thêm nghi ngờ.
Nhưng nó cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi tới bên cạnh cái chén, cúi đầu xuống, liếm từng miếng sữa lên uống.
Một vài âm thanh truyền tới từ bên cạnh.
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu lên, gương mặt nó toàn là giọt sữa, nó xoay đầu một cái, thấy đạo sĩ đã bắt đầu sắp xếp đồ đạc, không khỏi cất tiếng hỏi.
"Chúng ta phải đi rồi à?"
"Chờ Tam Hoa nương nương uống sữa xong sẽ đi."
"Ông không xem tế lễ à?"
"Xem xong rồi."
"Xem xong rồi à..."
"Mau uống đi."
"Ồ..."
Mèo Tam Hoa tiếp tục cúi đầu xuống.
Kỳ lạ, nó chỉ mới uống được non nửa chén, đã vậy còn có không ít sữa dính lên mặt, vậy mà nó đã thấy no. ...
Sau khi nó uống sữa xong, đạo sĩ cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.
"Nấc..."
Mèo Tam Hoa nấc một cái, ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
Vừa mới nhìn một cái, nó lại xoay đầu nhìn sang hướng khác.
Chỉ thấy ở dưới núi có mấy bóng người đang cưỡi ngựa từ từ chạy tới, đều là những người mà nó đã gặp.
"Giá!"
Chỉ có những tiếng móng ngựa dẫm lên bãi cỏ rất nhỏ.
Mèo Tam Hoa không khỏi duỗi dài cổ ra.
Người đi đầu tiên chính là Lâm Thường và Hàn đại nhân, mặc dù thiếu niên đi cuối cùng có cơ thể nhẹ, ngựa cũng còn nhỏ nhưng lại chạy rất nhanh, hắn và muội muội mình thành thực đi ở phía sau phụ thân mình.
Mèo Tam Hoa vừa mới hơi ngây người, bọn hắn đã chạy tới gần.
Thế là nó chỉ đành lắc người, nhắm chuẩn vào chiếc hà bao trên lưng con ngựa rồi nhảy một cái, vừa hay chui vào bên trong hà bao.
"Tống tiên sinh!"
Lâm Thường và Hàn đại nhân mở lời trước.
Bốn người cưỡi ngựa lần lượt đi tới.
Lâm Thường và Hàn đại nhân lật người xuống ngựa, chào hỏi với đạo sĩ, thiếu nam và thiếu nữ vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhìn trái ngó phải giống như đang tìm gì đó.
Mèo Tam Hoa trốn trong hà bao âm thầm quan sát bên ngoài, nó có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của đạo sĩ nhà mình với bọn hắn.
"Tại sao mọi người lại tới đây?"
"Tiên sinh sắp rời đi, đương nhiên chúng ta tới tiễn."
"Tại sao tiên sinh lại gấp gáp rời đi như vậy? Nếu không phải Hàn mỗ gặp được Lâm công, nói chuyện vài câu, còn không biết hôm nay tiên sinh sẽ rời đi. Hàn mỗ còn định mời tiên sinh tối nay vào trong lều uống rượu."
"Có duyên sẽ có thể gặp lại, đến lúc đó sẽ lại uống rượu với Hàn đại nhân."
"Haizz..."
Vị quan trẻ tuổi thở dài một hơi, giống như sớm đã biết mình có giữ lại cũng vô dụng, bàn tay hắn vẫn giữ mãi bầu rượu.
"Mặc dù tiên sinh chỉ là đi ngang qua, lại có thể giúp nơi này giải quyết được nỗi lo trước mắt, cũng giải quyết được không biết bao nhiêu chuyện phiền phức sau này, Hàn mỗ chẳng có gì báo đáp được tiên sinh, trong lúc vội vàng, cũng không kịp chuẩn bị lễ vật, chỉ đành thay mặt quan lại ở nơi này mời tiên sinh một ly rượu đưa tiễn."
Hà bao có túi, bên trên có còn nắp vải đậy lại, lúc này lớp vải đóng buông xuống, giữa chiếc túi vải chỉ còn một khe hở nhỏ, mèo Tam Hoa chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài qua khe hở nhỏ đó, âm thầm quan sát bên ngoài.
Loại cảm giác như vậy còn vui hơn so với quang minh chính đại nhìn.
Chỉ thấy Hàn đại nhân lấy ly ra rồi rót đầy rượu vào.
Tam Hoa nương nương đã thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần.
Đặc biệt là lúc ở Hòa Châu, thông thường khi đánh yêu quái xong, cũng sẽ có người tới tiễn nó.
Tam Hoa nương nương cũng đã từng uống rượu.
Ngửi vào thì khác mùi nước, uống vào lại chẳng khác nước là bao.
Theo suy đoán của mèo Tam Hoa, đó có lẽ là một loại nước mà loài người thường uống vào thời điểm đặc thù hoặc những trường hợp đặc biệt, mặc dù nó chẳng có mùi vị gì khác, nhưng hình như cũng rất có ý nghĩa.
Đáng tiếc nó ngủ tới mơ mơ màng màng, quên biến thành hình người, nếu không nó cũng có thể uống một ly rượu đưa tiễn.
"Đa tạ Hàn đại nhân."
Hai ngươi nâng ly, uống cạn rượu.
"Chút bạc này, Hàn mỗ cảm thấy nó là cơ duyên có được khi trò chuyện với tiên sinh, coi như giúp đỡ cho chuyến đi vòng vo của tiên sinh, chỉ là chút tâm ý, cũng chẳng đáng là bao, có lẽ cũng chẳng khác mấy tiền tiên sinh bán vài con thỏ."
Hàn đại nhân lấy lấy một túi tiền ra đưa qua.
"Chỉ mong sau này tiên sinh đi du lịch thiên hạ, có thể thong dong được phần nào, mong tiên sinh hãy nhận lấy."
Ánh mắt mèo Tam Hoa lập tức trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm túi tiền kia.
Nó cũng đã gặp phải cảnh tượng này không ít lần.
Hình như người Đại Yến rất thích đưa tiền, đặc biệt là đưa tiền cho đạo sĩ và hòa thượng. Đáng tiếc, đa phần đạo sĩ đều không nhận tiền, chỉ rất hiếm khi hắn chịu nhận.
Quả thực đáng tiếc.
Có thể so với tiền bán vài con thỏ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đạo sĩ đã từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận