Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 902: Tiểu Đạo Đồng Kia

Nhưng mà đạo quán bọn họ cũng không thể nói là có pháp thuật truyền thừa gì, chẳng qua là đạo quán chính thống, trên trời có thần linh, tu sĩ cung phụng trong đạo quán chính thống trên mặt đất tâm địa thiện lương thành khẩn, liền được thần linh chiếu cố, một vài biện pháp ghi lại cùng thần tương thông, thỉnh thần giáng lâm cũng có thể có tác dụng mà thôi. Tuy rằng hắn nhìn ra tiểu đồng này đại khái không phải người, nhưng cũng nhìn không ra là chính tà tốt xấu, trong lòng thầm nghĩ, nếu nàng ta có thể trừ được yêu tà hại người của thôn Đào Hoa này, đương nhiên là chuyện tốt, chính hắn liền coi như không biết. Nếu như thực lực nàng không đủ, chính hắn sẽ mời Lôi Công tới. Lôi Công tuệ nhãn như đuốc, nhất định có thể phân biệt tốt xấu, không cần quá bận tâm.
Dù sao bản thân cũng không cần lo lắng nhiều.
"Sư phụ..."
"Suỵt!"
Đồ đệ phía sau đè thấp thanh âm, còn muốn nói chút gì đó, lão đạo thì vội vàng bảo hắn ngậm miệng lại.
Tà vật kia đã tới gần.
Bọn họ cẩn thận lắng nghe, có thể ở trong gió đêm nghe được tiếng gầm nhẹ của nó, ai nấy như đang nín thở.
Trong làng không còn tiếng động nào khác.
Chỉ vang vọng tiếng gầm như có như không kia.
Tà vật kia mang theo trong gió mùi máu tanh, dọc theo trong thôn đường phố, chậm rãi đi tới, đi qua ba người đang trốn bên trên đất trống.
Quả nhiên nó biến thành hình người đứng thẳng, không khác dáng người nhiều lắm chỉ là hơi cường tráng một chút. Không biết chôn dưới đất bao nhiêu năm quần áo trên người giờ chỉ nhìn ra được là vải vóc, nhưng cũng không bại lộ, bởi vì toàn thân nó đã sớm là đám thịt đen tuyền, cái gì cũng nhìn không ra. Giống như lời kể của dân chúng trong thôn, trên đầu mọc lông trắng, mặt xanh răng nanh, móng tay trên ngón tay tựa như móng thú, điểm bất đồng duy nhất chính là, toàn thân nó đều là ướt sũng, không có giọt nước nhỏ xuống, nhưng rõ ràng cũng là ướt.
"Gầm..."
Ánh trăng soi sáng mọi thứ.
Tà vật kia gầm nhẹ không ngừng, đi đến chậm rì rì, khi đi tới chính giữa khoảng đất trống, lại giống như là nhận ra cái gì, bỗng nhiên nó dừng bước, quay đầu nhìn về hướng bên này của thôn xá.
"..."
Ba thầy trò nhất thời đều ngừng thở.
Tim đập thình thịch.
Đồ đệ nhát gan lại càng không khỏi dời mắt khỏi cửa sổ, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Mộc Vân Tử tay cầm kiếm gỗ đào, ngón tay giờ đã lộ ra gân xanh, hiển nhiên nội tâm hắn lúc này cũng không bình tĩnh, chỉ là một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Tuy là đến trừ tà hàng ma, nhưng kỳ thật bọn họ cũng không có cùng bản lĩnh như tà vật này, dân gian các cao nhân phần lớn đều như thế.
Bản thân ở trong kế hoạch của bọn họ, hẳn là có chuẩn bị nhiều hơn, sẽ gọi càng nhiều người đến ngăn cản tà vật này, chỉ là không nghĩ tới quan phủ cũng mời cao nhân đến, một phen thảo luận qua đi, cộng thêm cân nhắc đến kế hoạch ban đầu tất sẽ có thôn dân thương vong, vì vậy chuẩn bị ban đầu liền bị vị tiểu đạo đồng này thay thế, hôm nay xem ra tiểu đạo đồng này đúng là có bản lĩnh, bọn họ không có phán đoán sai lầm.
Vẫn còn rủi ro.
Nếu là tiểu đạo đồng kia đột nhiên bán bọn họ, hoặc là tà vật kia không đi tìm tiểu đạo đồng kia, mà là phát hiện bọn họ trước, xông thẳng về phía bọn họ lao đến, vậy bọn họ có thể thảm rồi.
Liên quan đến tính mạng, khó tránh khỏi lo lắng sợ hãi.
Liền chỉ thấy tà vật kia dừng ở giữa đất trống, mặt hướng về phía bọn họ, không nhúc nhích, đứng hồi lâu.
Ánh trăng tuy sáng ngời, nhưng cách xa, nhưng cũng không thấy rõ biểu tình của tà vật này, lại càng không biết nó nghĩ như thế nào, quá trình này, thật sự là so với nó lao thẳng về phía bọn họ còn khiến người ta dày vò hơn.
Qua một lát, tà vật kia rốt cục động, tựa hồ cuối cùng vẫn là mùi máu tươi trong gió càng hấp dẫn nó, nó lại tiếp tục bước đi, từng bước từng bước đi về phía trước.
Nhưng vừa đi được không xa, nó lại một lần nữa dừng lại.
Bỗng nhiên nó xoay người lại.
Trong phòng ba người lại được một phen khiếp vía.
Nhưng lúc này nó mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, trong thôn đã nhiều rất nhiều tiếng bước chân, hơn nữa càng ngày càng gần.
"Rào..."
Con sói đầu tiên lao ra từ một con đường nhỏ.
Ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba...
Căn nhà trong thôn nằm rải rác không theo trật tự nhất định, khắp nơi đều là đường hầm, có thể đi tới mảnh đất trống này, lúc này trên mỗi con đường đều tràn đầy sói chạy như điên mà đến, gầm nhẹ, tiếng bước chân vang lên, dưới ánh trăng, giống như là rất nhiều dòng suối đông nghịt, từ bốn phương tám hướng tụ lại đây, nhằm phía tà vật kia.
"Hú..."
Con sói dừng lại, gào thét với mặt trăng.
Vật kia chưa từng thấy qua cảnh tượng này, đành phải hốt hoảng ứng đối.
Bầy sói tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, con sói thứ nhất liền vọt tới gần nó, nhảy lên thật cao, hướng nó đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận