Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 221: Bất Khuy Tâm

"Nửa đời trước khi nhân còn làm quan, ngài đã làm không ít việc ác, điều này chắc chắn trong thâm tâm ngài biết rõ hơn ai hết. Tuy nhiên, đại nhân lại coi thứ tà vật kia như thần thánh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thực sự khó mà cải tà quy chánh. Ta mong rằng đại nhân từ nay trở đi tránh xa việc ác, làm nhiều việc thiện, bù đắp lại những việc làm ác trước kia. Đó mới thực sự là viên "Bất Khuy Tâm" trên người đại nhân. Nếu đại nhân không bằng lòng, vậy hãy cứ rời đi, thứ pháp thuật kia sẽ được hóa giải vào lúc nửa đêm, nhất định sẽ không làm đại nhân chết đói chết khát đâu."
"Ta..."
"Việc này quả thực không còn cách nào khác, ta với đại nhân cũng không thể thương lượng thêm."
"..."
Lý đại nhân run rẩy đưa tay ra. ...
"Aaaa!"
Lý đại nhân sắc mặt méo xệch, lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Nuốt viên Bất Khuy Tâm kia vào miệng, hắn hòa tan nó trong miệng bằng rượu, hắn thấy có vị chua, hăng, đắng, cay. Mùi vị xộc thẳng từ miệng lên đỉnh đầu, lan ra cả lục phủ ngũ tạng, toàn thân hắn đau đớn vô cùng.
Sau cùng, mọi vị chua cay tột cùng đều tập trung dồn lại vào một chỗ, một nỗi đau thấu tận tim gan.
Hắn ta đau đến không thở được!
Đau đến mức không thể đi vững được!
Đau đớn đến nỗi sống còn không bằng chết!
Hắn nghĩ liệu đây có phải là cảm giác của những người nghè khổ khi bị hắn bắt nạt hay không?
Hắn phải bám vào lan can thì mới có thể đi xuống lầu, có tiếng leng keng vang lên trên cầu thang, như thể không phải hắn đang đi xuống lầu mà là có vật gì đó cứng rắn và góc cạnh đang lăn xuống vậy.
Lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là đoạn trò chuyện của hắn với vị đạo sĩ kia.
"Sau khi uống viên "Bất Khuy Tâm" này, ngài chỉ có thể làm việc thiện thôi, tuyệt đối tránh xa việc ác. Nếu ngài cảm thấy làm như vậy là quá khó khăn với ngài, thì ngài hãy nghĩ đó là món nợ mà ngài phải trả cho những tội lỗi ngài đã làm trước đó. Sau đó, ngài sẽ dần dần cảm thấy làm việc thiện bình an và vui vẻ hơn so với những việc ác kia nhiều."
"Còn gì hơn nữa không?"
"Vậy thì xin chúc mừng, ngài đã có được hai viên "Bất Khuy Tâm".
"Khách quan! Khách quan làm sao vậy?"
"..."
Một giọng nói khác vang lên bên tai, hắn khó khăn mở mắt nhìn lên, đó là lão chủ quán trọ.
Kỳ lạ thay, bây giờ trong lòng hắn lại toàn là sự chua xót đau đớn, ánh mắt hắn trở nên trong trẻo hơn, hắn nhận thấy vẻ hoảng sợ trên mặt chủ quán, ngoài ra hắn cũng thấy có chút kì lạ, thậm chí còn có sự hả hê khi thấy hắn gặp nạn. Sợ rằng nếu còn ở đây thì sẽ xảy ra chuyện gì với mình, nhưng giờ hắn ta lại chẳng sợ điều ấy nữa.
"Đừng bận tâm đến ta."
Lý đại nhân gắng gượng nói vài từ, sau đó loạng choạng đi ra cửa.
Không lâu sau đó, khi chủ quán vừa tới cửa xem hắn ta định đi đâu và làm gì thì lại thấy hắn ta loạng choạng quay lại khiến chủ quán vô cùng bàng hoàng.
"Khách quan sao ngài lại..."
"Rượu... Tiền rượu vừa rồi..."
"Ồ..."
Chủ quán thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói:
"Một bát rượu có đáng gì? Coi như là quà lão biếu khách quan."
Lý đại nhân tay vịn vào khung cửa, sắc mặt đỏ bừng, vặn vẹo, mồ hôi đầm đìa, nhưng dường hắn vẫn nghe thấy chủ quán nói gì, một bát rượu đáng giá bao nhiêu tiền, sao phải tính toán làm gì?
"Không được... Không được..."
"Tám văn."
"..."
Lý đại nhân không nói nên lời, chỉ thò tay vào trong người mò mẫm, lấy ra một nắm tiền đưa cho chủ quán.
"Khách quan, ngài đưa nhiều quá, đợi ta trả lại tiền thừa."
"..."
"Này! Xin ngài hãy đi thong thả."
"..."
Hắn lại vấp ngã lần nữa.
Hắn đau tới mức choáng váng, mắt hắn bắt đầu tối sầm, tầm nhìn bị thu hẹp lại, làm hắn không thể xác định được phương hướng, hắn không biết mình đang đi đâu, nhưng trong tâm trí rất rõ ràng. Khi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện có người ôm lấy hắn, miệng nói gì đó, nghe kỹ mới nhận ra là đang van xin hắn, bảo hắn thanh toán nợ hay gì đó.
Hình như đó là một người trồng rau ở ngoài thành, hắn mắc nợ họ mà chưa trả.
Cảm giác lúc này giống như có nhát dao cứa vào tim hắn vậy.
Hắn cố gắng nghe kỹ xem cụ thể là bao nhiêu tiền.
Chỉ là năm trăm đồng.
Chỉ có năm trăm đồng thôi...
"..."
Lý đại nhân lấy tiền ra, lúc này hắn không thèm quan tâm đến bất cứ cái gì nữa. Miễn là chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn, hắn nguyện ý làm bất cứ điều gì. Với giọng điệu khó khăn và mơ hồ, hắn nói:
"Là lỗi của ta, ta có lỗi với ông, ta dập đầu lạy ông. Xin ông hãy giú ta chuyện này, xin ông hãy gọi người khác, những người mà ta mắc nợ, xin họ hãy cứ đến nhà ta để đòi, hôm nay ta sẽ trả hết cho mọi người."
Những gì người bán hàng kia nói, quả thật hắn không thể nghe rõ được. Lý đại nhân chỉ cố gắng hết sức để tìm ra phương hướng đi về phía nhà mình. Việc quan trọng nhất lúc này là trả hết nợ và nhận tội với mọi người.
Hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho những khoản nợ, với những người đã bị hắn khi dễ, những việc ác hắn đã làm.
Đặc biệt là am ni cô ngoài thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận