Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 345: Hiếm Thấy

"Miễn lễ."
Hoàng đế giơ tay lên, nhìn hắn và hỏi:
"Tại sao trên người Thôi khanh lại có mùi rượu đây?"
"Vi thần rời kinh đã mấy năm, xa mấy người bạn thân đã lâu, nhớ nhau nên gửi thư cho họ ở quán trọ trên đường, khi vi thần đến nơi thì họ đã đợi sẵn ở đó. Họ tổ chức tiệc đón gió cho vi thần. Không biết bệ hạ triệu kiến, vi thần đã đi uống vài ly, xin thứ tội."
"Ha ha có sao đâu? Thôi khanh rời kinh lâu như vậy, còn có thể duy trì tình hữu nghị sâu sắc như vậy cùng bạn tốt thật sự là hiếm thấy."
"Đa tạ bệ hạ."
"Chuyến đi Bình Châu này đã khiến Thôi khanh chịu nhiều thiệt thòi."
"Hồi bệ hạ, lần này vi thần đi Bình Châu. Dù núi cao và đường xa, nhưng ta đã thu được rất nhiều, đương nhiên không cảm thấy có gì khó khăn."
"Ồ? Thôi khanh có thu hoạch gì thế?"
"Đất màu nuôi sống người dân. Trong chuyến đi này, vi thần không chỉ nhìn thấy núi sông của Bình Châu, mà còn gặp được người dân Bình Châu."
Thôi Nam Khê thành thật trả lời:
"Huyện Thạch Chân rất nghèo khó và trăm họ đang khốn khổ. Một mặt, vi thần nhìn thấy sự khó khăn trong đời sống sinh hoạt của người dân, nhưng cũng nhìn thấy ở họ có sự kiên cường bất khuất và khao khát hướng tới tốt đẹp. Chính những phẩm chất này đã tạo nên sự thịnh vượng và giàu mạnh của Đại Yến. Tuy nhiên, vi thần cũng dần nhận ra rằng, không chỉ những người dân ở thành Trường Kinh thịnh vượng phồn vinh là con dân của Đại Yến, mà những người ở vùng đất xa xôi kia cũng là con dân của Đại Yến. Muốn Đại Yến đạt đến trình độ cao hơn thì phải chăm chút từng tấc đất một, mỗi một con dân mới được."
"Được rồi! Nói hay lắm!"
Hoàng đế nghe xong liền ngồi dậy, liếc nhìn quốc sư bên cạnh:
"Xem ra để Thôi khanh đi chuyến này là quyết định đúng đắn."
Quốc sư hít một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn chắp tay đồng tình:
"Thôi đại nhân vốn đã học sâu biết rộng và tài hoa hơn người. Bệ hạ cực kỳ sáng suốt khi để Thôi đại nhân đến Bình Châu. Những lợi ích thu được từ chuyến đi của Thôi đại nhân chắc chắn sẽ tạo phúc cho Đại Yến, tạo phúc cho vạn dân."
Thôi Nam Khê làm sao có thể không biết hoàng đế sẽ không khen ngợi một tiểu quan cấp thấp như hắn, chưa kể đến lúc ấy mình đã đắc tội Tể tướng mới bị giáng chức, chuyến đi này là phúc hay họa cũng không phải là quyết định của hoàng đế.
Tuy nhiên, sau khi nghe vậy, hắn đành phải chắp tay nói:
"Đa tạ bệ hạ đã cất nhắc..."
"Không cần đa lễ."
Hoàng đế lại nói:
"Trẫm cũng nghe nói Thôi khanh đã từng du hành tới Núi Vân Đỉnh ở Bình Châu, gặp một vị tiên nhân, ngủ một đêm trên núi và khi xuống núi mới phát hiện ra rằng thời gian đã trôi qua một năm, ta không biết chuyện này có phải là sự thật hay không?"
"Tự nhiên là thật."
"Thôi khanh có thể kể cho ta nghe từng chi tiết một trong chuyện này được không?"
Rốt cuộc cũng đi vào chuyện chính rồi. ...
"Biên soạn đại điển? Ừm, cũng không tệ."
Hoàng đế suy nghĩ một chút, sau đó nhìn người bên cạnh rồi nói.
"Quốc sư nghĩ thế nào?"
"Nếu làm theo những gì Thôi đại nhân nói, chúng ta có thể biên soạn một đại điển ghi chép lại vạn sự vạn vật. Đại điển này quả thực có lợi cho các thế hệ con cháu ngàn năm sau. Các kỹ năng dân sự và quân sự của Bệ hạ lại được tô điểm thêm một nét nữa."
Đạo nhân vừa nói hắn vừa thi lễ với hoàng đế đang ngồi trên ghế dài:
"Thôi đại nhân thông hiểu mọi việc xưa nay, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, sao không để Thôi đại nhân dẫn đầu biên soạn chuyện này."
"Được tiên nhân chỉ điểm, quốc sư cũng đã nói như vậy, đúng là chuyện này sẽ có ích lợi lớn cho thời nay lẫn nghìn đời sau, cũng sẽ giúp truyền đạt sự thịnh vượng của vương triều này, cho nên trẫm sẽ đồng ý, ngày mai triều đình sẽ cùng bàn bạc chuyện này. Mấy hôm trước Chu thị lang còn hỏi trẫm nên an bài cho Thôi khanh chức vụ gì, nên trẫm đã đề nghị Thôi khanh đảm đương chức vụ tổng biên tập, ngươi đã vất vả nhiều rồi."
"Tạ bệ hạ."
"Vị kia tiên nhân kia đã bao giờ nói với Thôi khanh tên của hắn chưa?"
"Hồi bệ hạ. Vi thần xác thực đã hỏi qua, Tiên nhân cũng đã nói cho ta biết."
Thôi Nam Khê thành thật trả lời, không chút do dự.
"Nhưng Tiên nhân đã từng dặn dò vi thần không được nhắc tới tên hắn."
"Thì ra là như vậy sao, trẫm cũng không làm khó Thôi khanh. Trẫm có thể nghe được phong thái của tiên nhân từ chính miệng Thôi khanh, trẫm đã thỏa mãn sự tò mò của mình rồi."
Hoàng đế nói xong, nhìn sang nhìn vị đạo nhân bên cạnh.
"Quốc sư nghĩ thế nào?"
"Không biết bệ hạ đang hỏi gì?"
"Quốc sư nghĩ thế nào về vị tiên nhân này?"
"Bần đạo cho là rất khó để phân biệt đâu là tiên và đâu là phàm nhân. Mỗi người đều có tiên trong lòng của riêng mình. Nếu nghĩ vậy thì chính là vậy thôi."
"Vị tiên nhân này có thể tiêu dao trường sanh không?"
"Bần đạo không biết..."
"Ngươi nghĩ sao, Trần tướng quân?"
Thôi Nam Khê nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, liếc nhìn nam tử vẫn im lặng bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận